Nghe cô em vợ nhả rãnh, Tổ An nghĩ thầm ngay cả cô nàng không rành thế sự này cũng biết những chuyện kia, có thể thấy được tình thế của Sở gia bây giờ gian nan đến mức nào.
Những người này cùng lúc xuất hiện, xem ra cũng không sợ Sở gia biết quan hệ giữa bọn họ, thậm chí có thể nói là cố ý truyền cho ngoại giới một tín hiệu, để bọn hắn mau chóng xếp hàng.
Tang Hoằng giống như một lão đầu khô gầy, lại phối hợp chòm râu dê trên cằm, cả người lộ ra vẻ già nua, nghe nói hắn là năng thần nổi danh triều đình, trước kia mỗi ngày có thể xử lý công văn gấp mười lần người bình thường.
Mặc dù người nhìn có chút vẻ già, nhưng ánh mắt lại sáng tỏ, lộ ra tinh thần quắc thước, cả người có một loại khí thế mạnh mẽ.
Tổ An nhịn không được lắc đầu, làm như một lập trình viên, chưa già đã yếu, 996 quả nhiên không được. (*câu cửa miệng của xứ Trung, làm từ 9h sáng đến 9h tối, tuần 6 ngày)
So sánh mà nói, con của hắn Tang Thiên tốt hơn nhiều, cả người đứng ở nơi đó hăng hái, mặc dù không bằng Tạ Tú, Thạch Côn, nhưng khí chất binh nghiệp sát phạt quyết đoán trên người hắn, vẫn gây nên không ít tiểu muội thét lên.
Chỉ bất quá rất nhanh, càng nhiều nữ nhân chuyển lực chú ý tới trên người Thạch Côn:
- Thạch ca ca, Thạch ca ca...
- Côn ca, ta yêu ngươi...
- Oa thật đẹp trai, ta muốn choáng.
...
Tổ An liếc mắt, gia hỏa Thạch Côn này là tinh tinh sao, mỗi lần xuất hiện đều có thể làm cho người vây xem.
Hắn vỗ vỗ Bùi Miên Mạn ở bên người:
- Uy, ngươi nói câu lương tâmđi, tên kia thật đẹp trai như vậy sao? Ta cảm thấy còn không đẹp bằng ta nha.
- Ngươi là muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?
Khóe môi của Bùi Miên Mạn giương lên.
- Đương nhiên là lời nói dối!
Tổ An lẽ thẳng khí hùng nói.
Bùi Miên Mạn cười khúc khích:
- Ngươi người này thật thú vị.
Ánh mắt Sở Hoàn Chiêu cổ quái liếc nhìn hai người, nghĩ thầm vì cái gì luôn cảm thấy hai người bọn họ có chút không đúng thế nhỉ?
Lúc này bỗng nhiên thần sắc của Tổ An cứng đờ, bởi vì hệ thống thu được rất nhiều điểm nộ khí:
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +99+99+99+99...
Tổ An giật nảy mình, tình huống như thế nào, nha đầu Tuyết Nhi kia ở phụ cận?
Nghĩ đến đối phương muốn giết hắn, Tổ An vội vàng tìm kiếm khắp nơi, nếu như bị nàng núp trong bóng tối tập kích, sẽ có chút phiền phức.
Bất quá hắn không rõ ràng cho lắm, vì sao Tuyết Nhi dám đến nơi này, phải biết hiện tại trong giáo trường tập trung toàn bộ đại nhân vật của Minh Nguyệt Thành, có thể nói cao thủ nhiều như mây, Ngũ phẩm không nói nhiều như chó, nhưng cũng đi đầy đất, còn có Sở Trung Thiên, Thái Thú Tang Hoằng là Bát phẩm, nghe nói Khương hiệu trưởng cũng là Bát phẩm, nàng một gián điệp Ngũ phẩm, dám đến nơi này?
Dù sao mặc kệ Tang Hoằng và Sở gia không hòa thuận như thế nào, nhưng ngoài mặt vẫn tôn trọng lẫn nhau, Sở gia xuất hiện gian tế, ở nơi công khai, bọn hắn khẳng định phải hỗ trợ.
Nhìn quanh chốc lát, không có tìm được thân ảnh của Tuyết Nhi, bỗng nhiên trong lòng Tổ An hơi động, vội vàng nhìn về phía Thạch Côn, quả nhiên chú ý tới trong đám người phía sau hắn, có một tiểu bạch kiểm đang lườm mình.
- Mang mặt nạ sao?
Kết hợp với hệ thống, còn có ánh mắt quen thuộc kia, Tổ An đã có thể xác định nàng chính là Tuyết Nhi, đương nhiên nàng không giống những não tàn trong phim cổ trang, chỉ đơn giản thay trang phục nam nhân liền cho rằng người khác nhận không ra, diện mục hoàn toàn khác biệt trước kia, hẳn là mang mặt nạ.
Mặt nạ này cũng thần kỳ, nếu không phải hắn thông qua bàn phím phán đoán tính danh chân thực của đối phương, thì đúng là nhìn không ra nàng mang mặt nạ.
Nghĩ tới đây hắn không ngồi yên được nữa, vội vàng hỏi thăm Bùi Miên Mạn:
- Bùi tiểu thư, trên đời này có dịch dung thuật không?
- Dịch dung thuật?
Bùi Miên Mạn sững sờ, không nghĩ ra vì sao hắn lại đột nhiên hỏi cái này, bất quá vẫn đáp.
- Có, một vài Phù Văn đại sư lợi hại có thể chế tác mặt nạ dùng để thay hình đổi dạng.
- Có loại muốn dịch dung thành ai thì dịch dung thành người đó không?
Tổ An vội vàng hỏi.
- Theo ta biết thì không được.
Bùi Miên Mạn lắc đầu.
- Trên thế giới này khắp nơi đều là người tu hành, ánh mắt sắc bén, ngươi dịch dung thành người lạ còn được, nếu như dịch dung thành một người quen, sẽ rất dễ bị nhìn ra sơ hở. Đương nhiên thế giới lớn như thế, nói không chừng thật có bản lĩnh thần hồ kỳ kỹ như vậy.
- Vậy ta yên tâm.
Tổ An thở dài một hơi.
Bùi Miên Mạn tò mò hỏi:
- Vì sao ngươi đột nhiên hỏi cái này?
Tổ An thuận miệng đáp:
- Chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến, vạn nhất có người dùng mặt nạ giả mạo ta đi lừa gạt tiểu cô nương, chẳng phải là bại hoại thanh danh của ta sao?
Bùi Miên Mạn:
- ...
Sở Hoàn Chiêu:
- ...
Lúc này tựa hồ Tuyết Nhi phát giác được ánh mắt của hắn, vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác, hiển nhiên là không muốn bại lộ.
Tổ An cũng không có sốt ruột chọc thủng nàng, nhìn Thạch Côn ở trên đài, âm thầm cười lạnh:
- Nguyên lai hắc thủ phía sau màn chính là ngươi, xem ra trước đó ta suy đoán đều không sai, vậy thì mọi người từ từ chơi.
Trước đó là đám người Thạch Côn núp trong bóng tối nhằm vào hắn, làm cho hắn cực kì bị động, bây giờ đối phương không rõ mình đã biết, biến thành hắn núp trong bóng tối, giờ đến phiên họ Thạch bị động.