- Bùi tỷ tỷ...
Sở Hoàn Chiêu hành lễ, đối phương và Sở gia quan hệ rất tốt, còn là khuê mật của Sở Sơ Nhan, song phương tự nhiên là người quen.
Bùi Miên Mạn hé miệng cười nói:
- Mấy ngày không gặp, Tiểu Chiêu lại càng hiểu chuyện.
Nói xong ngồi xuống ở bên cạnh, lôi kéo nàng hàn huyên.
Sở Hoàn Chiêu nhìn trước ngực dãy núi chập trùng của nàng, lại cúi đầu nhìn bộ ngực mới nhô của mình, miệng nhỏ kìm lòng không được chu lên, hữu khí vô lực đáp lại:
- Bùi tỷ tỷ, những ngày này sao không thấy ngươi.
- Ta có chút chuyện đi nơi khác mấy ngày.
- A, tỷ tỷ của ta cũng giống như ngươi, cả ngày như người bận rộn.
...
Thấy Bùi Miên Mạn từ đầu tới đuôi giả vờ như không biết hắn, Tổ An nghĩ thầm nữ nhân nha, thật đúng là diễn viên trời sinh.
Bất quá ngửi mùi thơm trên người thiếu nữ, đường cong nở nang, cũng xem như một sự tình vui vẻ.
- Ngươi đáp ứng giúp ta tìm sổ sách, có đầu mối gì chưa?
Tổ An đang nhìn say mê, chợt nghe thanh âm của Bùi Miên Mạn, không khỏi giật nảy mình, nhìn kỹ lại phát hiện nàng vẫn quay người với mình, cùng Sở Hoàn Chiêu trò chuyện vui vẻ.
Nữ nhân âm hiểm này, ở trước mặt cô em vợ thông đồng tỷ phu của người ta?
Tổ An nhịn không được cảm thán.
- Đang hỏi ngươi đấy, sao không trả lời?
Tổ An biết đây là nguyên khí truyền âm, nhưng ta không biết cái đồ chơi này, mở miệng chẳng phải bại lộ sao?
Đành phải duỗi ra ngón tay viết ở trên lưng nàng:
- Ngươi còn đáp ứng giúp ta truy Sở Sơ Nhan đấy, ngươi có làm sao?
Khoảng thời gian này hắn bận đến sứt đầu mẻ trán, nào có tinh lực đi giúp nữ nhân này tìm sổ sách.
Khi ngón tay hắn chạm tới sau lưng đối phương, toàn thân Bùi Miên Mạn cứng đờ, một cỗ Hắc Viêm như ẩn như hiện, chờ đối phương viết xong, Hắc Viêm mới dần dần tán đi.
- Ngươi không biết nguyên khí truyền âm?
Bùi Miên Mạn có chút kỳ quái, phải biết đêm đó hai người là đao thật thương thật đánh một trận, mình không sử dụng năng lực nguyên tố, là không cách nào chế phục hắn, tu vi như vậy lại không biết nguyên khí truyền âm, chẳng lẽ tiểu tử này cố ý chiếm tiện nghi của nàng?
Nghĩ tới đây thần sắc nàng lạnh lẽo, mặc dù vẫn cười với Sở Hoàn Chiêu, nhưng sâu trong ánh mắt đã mang theo một tia sát ý.
Đến từ Bùi Miên Mạn, điểm nộ khí +399!
Tổ An cơ linh cỡ nào, đoán được tâm tư của nàng, lập tức giải thích:
- Ta xuất gia một nửa, phương diện tu hành không thành hệ thống, không có học qua cái này.
Bùi Miên Mạn nhịn không được uốn éo người, tay của đối phương làm cho nàng nhột.
Nghe hắn nói, lại nghĩ tới trước kia đối phương đánh lung tung, cũng miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này:
- Không cho phép đụng ta, ta dạy cho ngươi pháp môn nguyên khí truyền âm.
- Bùi tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?
Thấy nàng mất tự nhiên vặn vẹo, Sở Hoàn Chiêu tò mò hỏi.
- Không có gì, phía sau có chút ngứa.
Bùi Miên Mạn hơi đỏ mặt, nghĩ thầm may mắn là muội muội ngu ngơ ở đây, nếu là Sở Sơ Nhan, khẳng định không thể gạt được pháp nhãn của nàng.
A, nếu như ở trước mặt Sở Sơ Nhan, cùng lão công của nàng như vậy cũng rất kích thích.
Đáng tiếc, gia hỏa này không phải trượng phu chân chính của Sở Sơ Nhan, khó tránh khỏi có chút tẻ nhạt vô vị.
Cứ như vậy, vừa cùng Sở Hoàn Chiêu nói chuyện phiếm, vừa truyền thụ Tổ An pháp môn nguyên khí truyền âm, rất nhanh hai người liền hàn huyên:
- Ngươi giúp ta tìm sổ sách trước, ta giúp ngươi ăn Sở Sơ Nhan.
- Ngươi giúp ta ăn Sở Sơ Nhan trước, ta lại giúp ngươi tra tin tức sổ sách.
- Ngươi là đang khiêu chiến sự chịu đựng của ta?
- Thôi đi, cùng lắm thì ta nói cho Sở gia, mọi người nhất phách lưỡng tán.
- ...
Thời điểm hai người bất phân thắng bại, ngoài cổng lại truyền tới thanh âm:
- Thái Thú đại nhân đến!
- Dương Tuyền Công đến!
- Thạch công tử đến!
...
Lần này ngay cả Sở Hoàn Chiêu cũng theo tiếng nhìn qua, vừa nhìn vừa hừ lạnh:
- Tang Hoằng này vốn là Đại Nông Thừa chuyên quản muối sắt, lần này lại được phái đến Lâm Xuyên Quận làm Thái Thú, nhà chúng ta lại kinh doanh muối sắt, nói rõ là nhằm vào chúng ta.
- Còn có Dương Tuyền Công kia, lão cha của Ngô Tình, xưa nay không hợp với chúng ta.
- Thạch gia cũng không phải một đường với Sở gia chúng ta, xem ra bọn hắn đã công nhiên liên hợp lại.
Bùi Miên Mạn giống như cười mà không phải cười, cục diện như vậy đối với nàng mà nói lại càng tốt.