Lục Địa Kiện Tiên

Chương 224: Nghĩ rằng đội mũ ta sẽ không nhận ra? (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Trước kia hắn nghe nói qua Minh Nguyệt Thành có tứ đại phú thương, Sở gia, Viên gia, Trịnh gia, Uông gia, đây là lần thứ nhất nhìn thấy người Uông gia.

Chỉ thấy Sở Trung Thiên và Tần Vãn Như cười đứng dậy nghênh đón, rất nhanh song phương liền trò chuyện vui vẻ?

Tổ An sửng sốt, nhịn không được hỏi Sở Hoàn Chiêu:

- Uông gia này có lai lịch gì, lại cần cha ngươi tự mình đi đón?

Muốn nói Tổ An là người góp đủ số thứ nhất, như vậy Sở Hoàn Chiêu là cái thứ hai, nàng hiển nhiên không có hứng thú đi quen thuộc sân bãi, càng không chút khẩn trương, mà hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây.

Nghe hắn hỏi, nàng đáp:

- Hình như không có địa vị gì, chỉ biết Uông gia và nhà chúng ta quan hệ rất tốt.

Sở Sơ Nhan đang nhắm mắt dưỡng thần từ từ mở mắt:

- Uông gia kinh doanh lương thực, đồng thời còn kinh doanh tửu lâu lớn nhất Minh Nguyệt Thành, sở dĩ quan hệ tốt với Sở gia chúng ta, là bởi vì song phương có rất nhiều sinh ý vãng lai, Sở gia chúng ta muốn bán muối, cần diêm dẫn của triều đình, mà triều đình căn cứ thương nhân buôn muối vận chuyển tới biên quan bao nhiêu lương thực mà cấp cho hạn ngạch, Sở gia chúng ta không có khả năng tự mình làm những việc này, cần Uông gia hỗ trợ vận chuyển lương thực đi đổi diêm dẫn, cho nên cha mẹ mới coi trọng bọn hắn như vậy. Tiểu Chiêu, ngươi cũng đừng cả ngày ham chơi, ngay cả những sự tình cơ bản nhất này cũng không biết.

Sở Hoàn Chiêu thè lưỡi, ôm cánh tay tỷ tỷ nũng nịu:

- Không phải còn có tỷ tỷ sao...

Sở Sơ Nhan cưng chiều nhìn muội muội một chút, lắc đầu bất đắc dĩ.

Tổ An không khỏi âm thầm xem thường, nguyên lai cô em vợ cũng bất tài, a, tại sao ta phải dùng từ cũng?

- Trịnh gia gia chủ đến...

So sánh với Uông gia, Sở Trung Thiên đối với Trịnh gia lại không có nhiệt tình như vậy, song phương chỉ cách không khẽ gật đầu ra hiệu, Trịnh gia gia chủ Trịnh Ngọc Đường cũng rất ăn ý đi đến vị trí của Viên gia, cùng người Viên gia trò chuyện rất vui.

Tổ An thấy Trịnh Ngọc Đường tướng mạo nho nhã anh tuấn, dù người đã trung niên, nhưng vẫn có một loại mị lực khác, khó trách có thể sinh ra nữ nhi xinh đẹp như Trịnh Đán.

Hắn chợt phát hiện trong đội ngũ Trịnh gia có một mỹ nữ cổ điển sườn xám đang nhìn mình, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt, khẽ gật đầu ra hiệu, không phải Trịnh Đán thì là ai?

Tổ An nhìn nàng nháy mắt, lộ ra ánh mắt chỉ có hai người mới hiểu, sắc mặt Trịnh Đán đỏ lên, vội vàng tránh mặt đi.

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ, gia hỏa này cùng Trịnh Đán mắt đi mày lại!

Sở Hoàn Chiêu kêu lên.

- Ta không phải, ta không có, đừng nói mò.

Bị bắt ở trước lão bà mặt, Tổ An còn có chút chột dạ, vô ý thức phủ nhận.

- Ta rõ ràng nhìn thấy! Ngươi còn vứt mị nhãn cho nàng!

Sở Hoàn Chiêu tức giận đến đỏ mặt.

Sở Sơ Nhan nhíu mày:

- Nhỏ giọng một chút, để người khác nghe thấy còn ra thể thống gì.

May mắn trong giáo trường khá ầm ĩ, cũng không ai chú ý tới động tĩnh bên này.

Sau khi nói xong, nàng quay đầu nhìn Tổ An, đôi mắt bình tĩnh phảng phất như nước hồ trong núi sâu:

- Ngươi rất quen Trịnh Đán?

Không biết vì sao, ở dưới ánh mắt tinh khiết như nước của đối phương, Tổ An có chút chột dạ:

- Cũng không tính rất quen, chỉ là trước đó ngẫu nhiên cứu nàng một lần.

Đại khái kể lại một chút, đương nhiên tỉnh lược sự tình phát sinh ở trong ký túc xá.

- Ngươi không cần lo lắng, ta cũng không có trách ngươi.

Sở Sơ Nhan mỉm cười.

- Nếu ngươi thật có thể tù binh thể xác và tinh thần của Trịnh Đán, lôi kéo Trịnh gia đến bên chúng ta, ta cao hứng còn không kịp.

Tổ An nháy mắt, nữ nhân này sẽ không phải cố ý đào hố chờ ta nhảy chứ.

- Tỷ tỷ...

Sở Hoàn Chiêu lập tức bất mãn, cái này là thái độ gì, sao còn không lo lắng bằng ta.

Sở Sơ Nhan lại lẩm bẩm:

- Đáng tiếc Trịnh Đán đã có hôn ước với Tang Thiên, nếu thật đoạt nàng, cùng Tang gia chính là thù hận không chết không thôi...

Tổ An lộn xộn, hóa ra ngươi thật muốn như vậy.

- Khương hiệu trưởng của Minh Nguyệt Học Viện đến!

Nghe được cái tên này, mặc kệ là bên Sở gia hay Viên gia, tất cả mọi người dừng lại trò chuyện đi qua nghênh đón đối phương, hiển nhiên thân phận hiệu trưởng Minh Nguyệt Học Viện xứng đáng bọn hắn lễ ngộ như vậy.

Rất nhanh xung quanh vang lên thanh âm nuốt nước miếng:

- Oa hai chân này, ta chết mất!

- Nàng mua tất chân ở nơi nào, ta trở về mua cho bà nương nhà ta một bộ.

- Lão bà nhà ngươi cũng xứng so sánh với Khương hiệu trưởng?

- Khuôn mặt không bằng, nhưng phối hợp tất chân, đầy đủ ta tưởng tượng.

- Các ngươi muốn chết sao, dám ở phía sau bàn luận Khương hiệu trưởng như vậy!

...

Tổ An ở trong đám người phát hiện một thân ảnh quen thuộc, Kỷ Đăng Đồ lén lén lút lút trốn ở trong đám người, khí chất phong tao kia, nghĩ rằng đội mũ ta không nhận ra sao?

Cái đồ háo sắc này quả nhiên là thừa cơ đến xem mỹ nữ, bất quá sao hắn không nhìn Khương hiệu trưởng?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️