- Cút!
Lão giả bên người Thạch Côn lạnh lùng nói.
Những người này không nhịn được rùng mình, lúc này mới nhớ tới Thạch Côn không phải bọn hắn chọc nổi, từng cái không ai dám tới gần.
Lỗ Đức thấy một màn này không khỏi nheo mắt, tu vi của người này thâm bất khả trắc nha, lại chỉ là người hầu của Thạch gia, nội tình của Thạch gia thâm hậu như vậy?
Những hào môn thế gia này quả nhiên vẫn là tận lực không đi trêu chọc, hừ, từ khi Tổ An đến, học viện chưa được mấy ngày yên tĩnh.
Lúc này Tổ An đang xem điểm nộ khí, nhìn doanh thu không ngừng đổi mới, hắn nhịn không được cảm thán, khó trách kiếp trước có nghiên cứu cho thấy, tiêu phí năng lượng nhiều nhất là trẻ con nữ nhân lão nhân chó nam nhân, điểm nộ khí của những nữ nhân này vượt xa đám nam đồng bào nhiều nha.
- Tỷ phu tỷ phu, vừa rồi khi đi học biểu lộ của tỷ tỷ như thế nào, mau nói một chút đi.
Sở Hoàn Chiêu hứng thú bừng bừng chạy tới, vốn nàng định trốn học đi nhìn lén, chỉ bất quá vừa ra cửa đã gặp Lỗ Đức tuần sát ở xung quanh, trong lòng run sợ, đành phải về phòng học, khi học lòng nàng giống như mèo cào, cho nên sau giờ học liền chạy vội tới.
- Sao muội dám phối hợp hắn lừa gạt ta!
Thấy được dáng vẻ hi vọng của muội muội, Sở Sơ Nhan giận không chỗ phát tiết, nhịn không được xách lấy lỗ tai.
- Hì hì ha ha, nhìn bộ dạng của tỷ tỷ hiện tại, lúc đó biểu lộ nhất định rất đặc sắc.
Sở Hoàn Chiêu trốn đến sau lưng Tổ An, lấy hắn làm tấm mộc, hưng phấn nói.
Sở Sơ Nhan tức giận trừng nàng một cái, sau đó mới hiếu kỳ nhìn Tổ An:
- Sao ngươi lại trở thành lão sư toán thuật?
Dưới cái nhìn của nàng, đây là hai thân phận không liên quan nhau.
- Tương lai ngươi sẽ phát hiện, sự tình lão công ngươi lợi hại còn nhiều lắm.
Tổ An không khỏi đắc ý nói.
Sở Sơ Nhan mỉm cười:
- Hôm nay ngươi quả thật làm cho ta rất bất ngờ, bất quá ngươi công nhiên đắc tội Thạch gia Lục công tử, chỉ sợ về sau sẽ có nguy hiểm.
- Ai bảo tiểu tử kia ngấp nghé lão bà của ta, không cho hắn chút giáo huấn, hắn còn không lật trời.
Tổ An hừ lạnh.
- Ai là lão bà của ngươi!
Sắc mặt Sở Sơ Nhan đỏ lên, nhưng vừa mở miệng liền ý thức được thân phận của hai người, không khỏi thở dài, xem ra mình còn không quá quen thuộc thân phận mới.
- Tóm lại khoảng thời gian này ngươi phải cẩn thận một chút, bình thường đi theo bên cạnh ta, miễn cho Thạch Côn phái người âm thầm đối phó ngươi.
Sở Sơ Nhan nhắc nhở.
- Mặc dù lão bà ngươi ngoài miệng nói không muốn, nhưng trên thực tế vẫn rất quan tâm an nguy của ta nha.
Ánh mắt Tổ An sáng lên.
- Đã bảo không được gọi ta như thế.
Sở Sơ Nhan nhịn không được trừng mắt liếc hắn một cái.
- Ta chỉ không muốn ngươi bởi vì ta mà dẫn lửa thiêu thân mà thôi.
Tổ An nhìn Thạch Côn ở xa xa, khẽ cười nói:
- Yên tâm, hai ngày này hẳn sẽ không có người đến ám toán ta, dù sao ngày mai là gia tộc thi đấu, đến lúc đó có thể quang minh chính đại giết ta ở trên lôi đài, há sẽ làm việc dư thừa.
Hắn thích thay vào vị trí của địch nhân phân tích, hắn suy nghĩ nếu mình là Thạch Côn, khẳng định chọn động thủ ở trên gia tộc thi đấu, xem ra người xấu trong thiên hạ đều giống nhau...
Sở Sơ Nhan giật mình, không phải không có loại khả năng này. Nàng đang muốn nói cái gì, ngẩng đầu chú ý tới thần sắc đã tính trước của Tổ An, đột nhiên cảm giác gia hỏa này thật không giống trước kia lắm.
Trải qua khúc nhạc dạo ngắn, một ngày trôi qua rất nhanh, thời điểm tan học, Tổ An vốn định đi trả ốc biển cho Thương Lưu Ngư, bất quá nhìn Sở Sơ Nhan và Sở Hoàn Chiêu, cuối cùng hắn đành phải bỏ đi cái chủ ý này.
Ở trước mặt nữ nhân này nhấc lên những nữ nhân khác, không phải là sự tình sáng suốt gì.
Sau khi lên xe ngựa, hộ vệ Sở gia hộ tống mấy người trở về, Thành Thủ Bình đi theo phía ngoài có chút buồn bực:
- Ngày bình thường còn có thể đi bộ cùng cô gia và Nhị tiểu thư, hiện tại chỉ có thể ở bên ngoài hít bụi, cảm giác đại tiểu thư vẫn không bình dị gần gũi bằng Nhị tiểu thư, nếu cô gia cưới Nhị tiểu thư thì tốt.
Bất quá rất nhanh hắn lại từ một phương hướng khác nghĩ nghĩ, bây giờ cô gia và đại tiểu thư quan hệ càng ngày càng gần, xem ra một ngày nào đó có thể thực sự trở thành cô gia của Sở gia, đến lúc đó mình sẽ nước lên thì thuyền lên, a, nếu cô gia cưới luôn Nhị tiểu thư, địa vị của ta có thể cao hơn không?
Đương nhiên ý nghĩ này chỉ vừa lóe lên đã bị hắn bóp tắt, nói đùa cái gì, cô gia chỉ đẹp trai hơn ta một chút, vận khí tốt hơn một chút, cái khác đều bình thường, làm sao có thể có chuyện như vậy phát sinh.
Trở lại Sở phủ, đến bữa tối, vợ chồng Sở gia lại gọi mấy người qua, hiển nhiên là muốn nhắc nhở sự tình thi đấu ngày mai.
Tổ An lại cảm thán, thời điểm vừa tới mình chỉ xứng ăn cơm một mình, hiện tại có thể thường xuyên ăn với chủ nhà, hơn nữa hôm nay Sở Sơ Nhan còn cười với mình mấy lần.
Phi phi phi, chỉ cười mấy lần đã vui thành như vậy, nhìn tiền đồ của ngươi xem.
Tổ An phân tích tâm lý của mình một chút, cuối cùng đổ cho Sở Sơ Nhan quá xinh đẹp, người đều là động vật theo cảm giác, không trách mình được.
Bất quá nói đi thì nói lại, ta rõ ràng cũng rất đẹp trai, vì cái gì lão bà tiện nghi không si mê ta?
Cái này không khoa học!
Hắn thất thần cười ngây ngô, Sở Hoàn Chiêu đã líu ríu kể sự tình hắn thành lão sư toán thuật, đã nghẹn một ngày, lại nghẹn nữa nàng cảm thấy mình sẽ điên.
- A, Tiểu An lại thành lão sư toán thuật, này là niềm vui ngoài ý muốn nha.
Sở Trung Thiên nở nụ cười, lúc đầu nghĩ rằng tìm phải con rể phế vật, hiện tại phát hiện hắn không phải như vậy, làm phụ mẫu ai không cao hứng.
Tần Vãn Như cũng ngẩn người, nhìn chằm chằm Tổ An nửa ngày, rất khó liên hệ gia hỏa cà lơ phất phơ trước mắt và lão sư học viện lại với nhau, lại nhìn thấy hắn cười ngây ngô, nhịn không được hừ lạnh:
- Chỉ là một lão sư toán thuật đã đắc ý như vậy, hơn nữa còn không phải biên chế chính thức! Nghe Tiểu Chiêu nói, ngươi còn ở trên lớp cố ý nhằm vào công tử Thạch gia? Trong tay có chút quyền lực đã quên tất cả, quá làm cho người thất vọng!
Tổ An bất đắc dĩ, mẹ vợ này nhìn hắn kiểu gì cũng thấy ngứa mắt, mình tạo cái nghiệt gì chứ.
Sở Sơ Nhan ở một bên nhịn không được mở miệng:
- Nương, hôm nay đúng là Thạch Côn quá phận trước, không trách hắn được, hiện tại ta lo lắng ngày mai sẽ có người thừa cơ ở trên lôi đài bất lợi cho Tổ An.