Lục Địa Kiện Tiên

Chương 216: Mọi người nhìn có thể, tuyệt đối không được cười (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Thạch Côn thẹn quá hoá giận:

- Ngươi là đang cưỡng từ đoạt lý, cái này căn bản không phải một sự tình, mặc kệ tìm lão sư nào đến phân xử, cũng không có ai ra đề như vậy.

Tổ An cười ha hả:

- Ta chính là cố ý che chở Sở Sơ Nhan, ngươi có thể làm gì? Nàng là lão bà của ta, ta không che chở nàng che chở ai? Chẳng lẽ còn khuynh hướng ngươi? Ngươi không phải Thỏ Bảo Bảo của ta, huống chi thật muốn tìm Thỏ Bảo Bảo, Tạ Tú còn đẹp hơn ngươi nhiều.

Sở Sơ Nhan nghe hắn nói mình là lão bà của hắn, bỗng nhiên có một loại cảm giác được che chở trước nay chưa từng có, những năm này đều là nàng che gió che mưa cho Sở gia, nàng đi che chở người khác, lần thứ nhất được người khác che chở, loại cảm giác này tựa hồ rất ấm.

Bất quá câu sau là có ý gì, Thỏ Bảo Bảo?

Lúc đầu Tạ Tú ở một bên ăn hạt dưa xem kịch, thân là người Tề vương nhất mạch, nhìn thấy Thạch Côn của hoàng hậu nhất mạch bị người trêu đùa, hắn xém chút vỗ tay bảo hay, hơn nữa hai nhà đều tranh đoạt Sở gia, hắn ước gì Thạch Côn và Sở gia xung đột càng ngày càng kịch liệt mới tốt.

Ai biết đang ăn hạt dưa cũng trúng chiêu, Thỏ Bảo Bảo?

Khuôn mặt hắn đỏ bừng, sự tình hắn nam sinh nữ tướng chính là vảy ngược, ngày bình thường không ai dám ở trước hắn mặt nhấc lên, nhưng lần này bị Tổ An nói, hắn phát hiện mình có chút xấu hổ quẫn bách, mà không có tức giận như trong tưởng tượng.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cho rằng là bình thường Tổ An nói chuyện điên điên khùng khùng, cho nên không cần thiết để ở trong lòng.

- Thật là một kỳ hoa!

Tạ Tú nghiến răng, nghĩ thầm phải tìm cơ hội đòi về mới được.

Một bên khác, Ngô Tình trợn to mắt, nghĩ thầm trước đó Tạ Tú cự tuyệt bản tiểu thư, chẳng lẽ bởi vì có một chân với gia hỏa này? Nghĩ tới hình ảnh hai nam tử trần truồng quấn lấy nhau, nàng không khỏi buồn nôn, sau đó hung tợn trừng Tổ An, sao gia hỏa này đáng ghét như vậy, lại còn muốn đoạt nam nhân với bản tiểu thư!

Thạch Côn thân là nhân vật chính, lúc này biểu lộ giống như ăn phân, bởi vì tướng mạo của hắn tuấn mỹ, trong kinh thành cũng có người ở sau lưng nói đùa muốn bắt hắn làm nam sủng, chỉ bất quá người có ý nghĩ như vậy, bây giờ mộ phần đều đã xanh cỏ.

Nhưng hôm nay biết mình làm nam sủng còn kém người khác, hắn càng tức giận, cái này chẳng phải nói mị lực của hắn kém người khác sao?

Xưa nay hắn cực kỳ tự tin với dung mạo của mình, không cách nào tiếp nhận sự tình như vậy được.

- Họ Tổ, ngươi không nên quá phận, mặc dù ở trong học viện ta không dám động ngươi, nhưng ra học viện, ta có một vạn biện pháp để ngươi chết không có chỗ chôn!

Thạch Côn không nghĩ tới mình sẽ chán ghét một người như vậy, phải biết dựa theo tôn chỉ của hắn, có thù liền báo tại chỗ, cho nên trên cơ bản không có cừu nhân, duy chỉ có Tổ An này, gây hắn còn nhảy nhót tưng bừng lâu như vậy, mấu chốt là thân phận của hắn lại thật có chút khó giải quyết.

Nghĩ tới đây hắn không khỏi oán trách Tuyết Nhi làm việc bất lợi, gia hỏa buồn nôn như vậy sao không sớm chơi chết, kết quả làm hại bản công tử mất hết mặt mũi.

Nghe hắn nói, thần sắc của Sở Sơ Nhan lạnh lẽo, còn chưa kịp nói chuyện, Tổ An đã kêu to:

- Các vị đồng học làm chứng cho ta nha, gia hỏa này chính miệng thừa nhận, về sau vạn nhất ta có gì bất trắc, hung thủ nhất định là hắn!

Đối với hắn vô sỉ, những học sinh khác phảng phất như đã chết lặng, nhao nhao lấy ánh mắt đồng tình nhìn Thạch Côn.

Hô hấp của Thạch Côn không khỏi cứng lại, hôm nay mình là tức giận đến váng đầu sao, lại lưu sơ hở lớn như vậy.

Bỗng nhiên thần sắc của Tổ An nghiêm túc, lạnh lùng nói:

- Thạch Côn, ngươi ở trên lớp học ba lần bốn lượt chống đối lão sư, dựa theo nội quy của học viện, hiện tại phạt ngươi đến thao trường đứng đến giữa trưa.

- Phạt đứng?

Thạch Côn tức đến bật cười.

- Ta không đi, ngươi có thể làm gì ta!

Lấy gia thế của hắn, có thể học tập ở học viện đứng đầu nhất kinh thành, chỉ là Minh Nguyệt Học Viện còn không được hắn nhìn ở trong mắt.

- Không đi, ta sẽ báo học viện, đương nhiên lấy gia thế của ngươi, học viện chưa chắc sẽ khai trừ, nhưng tư cách vào Dao Quang Bí Cảnh lần này, ngươi khẳng định là không cần nghĩ.

Tổ An vẫn luôn kỳ quái, Thạch công tử này là làm sao xuất hiện, bởi vì lấy gia thế của hắn, không cần thiết ngàn dặm xa xôi chạy đến Minh Nguyệt Học Viện.

Mới đầu hắn tưởng nhằm vào Sở Sơ Nhan, nhưng vì một nữ nhân động can qua lớn như vậy, coi như hắn là tình chủng, cao tầng của Thạch gia cũng chưa chắc đồng ý hắn làm ẩu.

Bỗng nhiên nghĩ đến sự tình Dao Quang Bí Cảnh sớm mở ra, trong lòng hắn hơi động, gia hỏa này ở trước khi bí cảnh mở ra chuyển trường, quá trùng hợp rồi.

Nghe hắn nói, Thạch Côn biến sắc, lần này hắn tới Minh Nguyệt Thành xác thực có mục đích trọng yếu, chính là vì Dao Quang Bí Cảnh, bởi vì hắn đạt được tình báo, trong bí cảnh có một cây Vô Tung Huyễn Liên sắp nở hoa, một chiếc lá đề cao một tiểu cảnh giới, cái dụ hoặc này quá lớn.

Nếu bởi vì dây dưa với rác rưởi ở tầng dưới chót, ảnh hưởng đại kế lần này, tổn thất sẽ rất lớn.

Nghĩ tới đây, hắn hít sâu một hơi, hừ lạnh:

- Không phải phạt đứng sao, đứng thì đứng, sự tình hôm nay ta sẽ khiếu nại học viện, không thể tùy ý ngươi làm xằng làm bậy.

- Ầy, treo cái bảng này ở trên người.

Tổ An cũng không biết từ nơi nào tìm được một tấm bảng gỗ đưa tới.

Thạch Côn sững sờ, đợi thấy rõ chữ viết trên đó, kém chút tức ngất.

- Ta, Thạch Côn, chống đối lão sư, bị phạt đứng, mọi người có thể nhìn, nhưng tuyệt đối không được cười!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️