- Ta sát, con mẹ nó quá vô sỉ rồi!
- Quả thực là không hợp thói thường!
- Thật buồn nôn, ở đây còn có hài tử đấy!
...
Đám học viên xôn xao, nếu không phải cố kỵ thân phận lão sư của đối phương, chỉ sợ đã trực tiếp mắng người.
Bất quá so với nam đồng học phẫn nộ, nữ đồng học lại mắt đầy ánh sao:
- Oa, thật đẹp trai, nếu ta có bạn trai bá khí như thế thì tốt biết bao.
- Cái này giống như những tình tiết trong truyện Kiếm Tiên Bá Đạo ấy nhỉ.
- Nếu có một người như vậy với ta, sợ rằng ta sẽ hạnh phúc ngất mất.
...
Xung quanh xì xào bàn tán truyền đến trong tai Sở Sơ Nhan, gương mặt tuyết trắng giờ phút này đã bịt kín một tầng đỏ ửng, nàng không nghĩ được hôm nay phát sinh hết thảy đến cùng là chuyện gì xảy ra, mấy ngày nay mình không đi học, Tổ An làm sao lại trở thành lão sư?
Phản ứng đầu tiên là những người kia hợp mưu đùa giỡn mình, bất quá suy đoán này lập tức bị phủ định, Tổ An còn không có năng lượng lớn như vậy, để những thiên chi kiêu tử kia phối hợp, huống chi biểu hiện của Thạch Côn không thể giả được.
Bỗng nhiên nàng nghĩ đến từ hôm qua cho tới hôm nay, thần sắc của muội muội luôn quỷ dị, bộ dáng muốn nói lại thôi nhưng lại nhịn không được cười, xem ra nàng đã sớm biết, cố ý giấu diếm mình, muốn nhìn nàng chê cười.
Nha đầu chết tiệt này, vậy mà giúp người ngoài chỉnh tỷ tỷ!
Bất quá Tổ An không tính ngoại nhân nha?
Tổ An nhìn hệ thống lại tới một đợt điểm nộ khí, nghĩ thầm các bạn học quá đáng yêu, đến lúc đó cho các ngươi điểm cao một chút, đương nhiên trừ mấy người nào đó, hừ hừ, ta chính là công báo tư thù như thế đấy, làm gì nhau!
Thấy nàng một mực không trả lời, Tổ An mỉm cười:
- Thế nào, cái đề này ngươi cũng không giải được?
- Bằng 2.
Sở Sơ Nhan mặt đỏ giống như quả táo, nàng chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó mình cũng sẽ dựa vào đi cửa sau qua ải, bất quá cái đề vừa rồi nàng thật không hiểu ra sao, có lẽ cho nàng đầy đủ thời gian có thể nghĩ ra, nhưng vội vàng như thế, hoàn toàn không có đầu mối, so với đáp không được bị phạt đứng, đi cửa sau cũng không phải là không thể tiếp nhận.
- Trả lời đúng, quả nhiên không hổ là thiên tài đứng đầu của Thiên tự ban, ngồi xuống đi.
Tổ An cười khích lệ vài câu.
Ngày bình thường mặc kệ lúc nào, Sở Sơ Nhan cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, mặc kệ là gia thế hay năng lực, nàng đều có lực lượng kiêu ngạo, nhưng lúc này nàng lại muốn vùi đầu vào trong ngực, quá xấu hổ rồi.
Gia hỏa này là cố ý, người khác thời điểm nhường đều khiêm tốn, kết quả gia hỏa này còn cố ý khích lệ.
So với nàng quẫn bách, lúc này tâm tình của Thạch Côn càng không chịu nổi, cả giận nói:
- Ngươi ra đề mục không công bằng!
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +711!
Tổ An nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi là lão sư hay ta là lão sư?
Thạch Côn hung tợn nhìn hắn:
- Coi như ngươi là lão sư, cũng không thể công nhiên thiên vị như vậy!
Tổ An nhún vai:
- Ngươi đã biết ta là lão sư, vậy ra đề mục như thế nào đều là quyền lực của lão sư, ta ra đề mục luôn ngẫu nhiên, chỉ có thể trách vận khí của ngươi không tốt, ngẫu nhiên gặp phải đề khó.
Những người khác liếc nhìn, gia hỏa này nói láo đến con mắt cũng không nháy một cái, này là vận khí không tốt, rõ ràng là ngươi thiên vị lão bà của mình có được hay không?
Thạch Côn còn muốn nói gì nữa, đã bị Tổ An đánh gãy:
- Hơn nữa thân là lão sư, ta miễn phí dạy các ngươi một bài giảng. Thế giới này nào có công bằng gì, nói cho cùng đều là mạnh được yếu thua. Giống như Thạch đại công tử ngươi, xuất thân hào môn, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, không chỉ có lão sư giỏi từ nhỏ giúp ngươi dịch kinh phạt tủy, đánh tốt căn cơ, còn có vô số tài nguyên tu luyện cho ngươi dùng, so sánh mà nói, hài tử nhà bình dân lại phải vì sinh kế bôn ba, vì đạt được một viên Nguyên thạch, bọn hắn không biết phải cố gắng bao nhiêu. Bởi vậy dù tư chất tu luyện không kém ngươi, nhưng sau cùng thành tựu thua xa ngươi, khi đó sao ngươi không nói công bằng?
- Ngươi...
Thạch Côn nghẹn lời.
Những học sinh khác âm thầm gật đầu, vốn cho rằng gia hỏa này dựa vào vô sỉ, còn có toán thuật không biết nơi nào học được lên làm lão sư, trong lòng không quá coi trọng, ai biết hắn lại nói được lời có đạo lý như thế.
Đúng vậy, thế giới này trước giờ không có cái gọi là công bằng, mặt ngoài công bằng chỉ là thượng vị giả vì thống trị ổn định, lừa dối tầng dưới chót mà thôi.
Mặc dù phần lớn người ở Thiên tự ban là thế gia đại tộc, nhưng không thiếu xuất thân bình dân, cảm xúc của bọn hắn càng sâu, may mắn thiên phú tu luyện của bọn hắn xuất chúng, hơn nữa sớm ý thức được trên đời không có công bằng, trả giá càng nhiều, càng cố gắng mới miễn cưỡng so sánh với những đệ tử thế gia kia.
Lúc này Sở Sơ Nhan cũng không nhịn được ngẩng đầu, nhìn thân ảnh cao lớn trên đài, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt: