Lục Địa Kiện Tiên

Chương 214: Ngươi làm sao đấu với ta (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hắn thấy, lấy quyền thế và địa vị của Thạch gia, những người này đương nhiên sẽ không làm mất mặt hắn, huống chi giẫm chỉ là một phế vật mà thôi.

- Thật sao?

Tổ An ngoắc ngoắc Tạ Tú.

- Vị nam đồng học lớn lên giống nữ nhi kia, chính là ngươi đấy, đừng có nhìn đông nhìn tây, ngươi có cảm thấy ta là tôm tép nhãi nhép không?

Tạ Tú phiền muộn, nghĩ thầm các ngươi thần tiên đánh nhau, kéo ta vào làm gì, nhìn ánh mắt hung ác nham hiểm của Thạch Côn, lại nhìn Tổ An đang cười giống như hồ ly, cuối cùng hắn vẫn bất đắc dĩ nói:

- Dĩ nhiên không phải.

Không nói hắn và Tổ An có “giao tình, chỉ nói nhà bọn hắn là Tề vương nhất mạch, Thạch gia là hoàng hậu nhất mạch, vốn không hợp nhau, huống chi bây giờ Tổ An là lão sư của học viện, hắn tự nhiên không có khả năng phụ họa Thạch Côn, muốn chết sao?

Tổ An ra hiệu hắn ngồi xuống, lại chỉ một người khác:

- Vị nữ đồng học xinh đẹp kia, ngươi có cảm thấy ta là tôm tép nhãi nhép không?

Thấy hắn chỉ mình, mặc dù được khen xinh đẹp vẫn rất cao hứng, nhưng nghĩ tới phải đối nghịch với Thạch Côn, Trịnh Đán cũng tê cả da đầu, chỉ có thể lập lờ nước đôi:

- Làm sao lại thế.

Vị hôn phu của nàng Tang Thiên, ấn lý thuyết cùng Thạch Côn là một phe cánh, nhưng không nói vừa rồi có “tiếp xúc thân mật với Tổ An từng, chỉ nói hiện tại hắn là lão sư, ở học viện nàng cũng không dám công nhiên tuyên bố đối phương là tôm tép nhãi nhép.

Thạch Côn nhìn rất cơ linh, chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không biết?

Tổ An thỏa mãn nhẹ gật đầu, lại nhìn về phía Ngô Tình:

- Ngô tiểu thư, ngươi có cảm thấy ta là tôm tép nhãi nhép không?

Ngô Tình nghiến răng nghiến lợi, rất muốn gật đầu nói phải, nhưng nghĩ tới thủ đoạn của đối phương, liền nhịn không được rùng mình, huống chi Tạ Tú mới bày tỏ thái độ, mình sao có thể trái ý Tú ca ca, thế là chỉ có thể không cam lòng hừ lạnh:

- Không dám.

Sở Sơ Nhan trợn mắt, nghĩ thầm hôm nay là chuyện gì xảy ra, sao những người này đều giúp Tổ An?

Hơn nữa trong đó có mấy người còn là đối thủ của nàng, thực không nghĩ ra vì sao bọn hắn lại giúp Tổ An.

Bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi Ngô Tình không đầu không đuôi nói mấy câu, trong nội tâm nàng sinh ra một ý niệm:

- Gia hỏa này sẽ không làm gì Ngô Tình đó chứ?

Lúc này kinh hãi nhất ngoại trừ Sở Sơ Nhan, thì chính là Thạch Côn, hắn thực không nghĩ ra những người này bị bệnh gì, sao từng cái vì một phế vật mà không tiếc đối nghịch với ta.

Tổ An hỏi một vòng, thu hồi tiếu dung, nhìn Thạch Côn còn đang kinh ngạc nói:

- Đến cuối phòng đứng đi.

Thạch Côn khó thở bật cười:

- Ngươi tính là cái gì, dám ra lệnh cho ta?

Sở Sơ Nhan cũng không hiểu, nghĩ thầm vì sao hôm nay cảm giác gia hỏa này đầu óc có chút không bình thường vậy, không đúng, hôm nay hết thảy đều có chút không bình thường.

Tổ An thở dài một hơi:

- Minh Nguyệt Học Viện có văn bản rõ ràng quy định, học sinh lên lớp chống đối lão sư, là phải bị xử phạt nghiêm khắc, nghiêm trọng thậm chí có thể bị khai trừ ra học viện, ngươi nói ta có quyền ra lệnh cho ngươi hay không?

Đương nhiên hắn cũng rõ ràng, nội quy học viện là chết, người là sống, học viện tuyệt đối không có khả năng bởi vì chút chuyện này mà khai trừ Thạch gia Lục công tử, bất quá ở trong phạm vi nhất định trừng trị học viên lại không có vấn đề.

- Ngươi, lão sư?

Thạch Côn phảng phất như nghe được chuyện cười, đang muốn nói cái gì, Viên Văn Đống vội vàng kéo hắn:

- Hắn thật là lão sư toán thuật mới của học viện.

Phản ứng đầu tiên của Thạch Côn là Viên Văn Đống điên rồi, ai biết nhìn vài người đều đồng tình nhẹ gật đầu, nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng đờ.

- Móa nó, sao các ngươi không nói sớm!

Trong mắt Thạch Côn sắp phun ra lửa, dù xưa nay hắn tự xưng phong độ nhẹ nhàng, cũng không nhịn được nói tục.

- Ngươi cũng không có hỏi chúng ta nha.

Viên Văn Đống rất ủy khuất, nghĩ thầm việc này trong học viện ai không biết, không ngờ ngươi không biết thật.

Thạch Côn sắp thổ huyết, sao Tuyết Nhi, Mai Siêu Phong không đề cập qua việc này? Hại bản công tử mất mặt lớn như thế, bị cả lớp xem như trò cười, khó trách từ vừa mới bắt đầu, đã cảm thấy bầu không khí trong phòng học có chút quỷ dị.

Bất quá hắn phản ứng cũng nhanh, lập tức nói:

- Ta hôm nay vừa mới chuyển đến, người không biết vô tội, huống chi ngươi đi vào lại không giới thiệu, không trách được ta.

Tổ An nhẹ gật đầu:

- Không sai, như vậy phạt ngươi ngươi cũng không phục, như vậy đi, nếu là lão sư toán thuật, ta theo quy củ kiểm tra bài, phàm là đáp không được, tất cả đều bị phạt đứng, không có vấn đề gì chứ?

Nghe được hắn muốn ra đề mục, đám người nhao nhao biến sắc, lúc trước Dương Ủy một đề cũng không đáp được còn rõ mồn một trước mắt.

Thạch Côn sững sờ, đáp ứng:

- Đương nhiên không có vấn đề!

Hắn tự xưng văn thao vũ lược không gì không biết, những đề mục này làm sao khó được hắn, lại nói, hắn chí ít mạnh hơn những người khác, nếu như hắn đáp không được, những người khác càng không có khả năng đáp, đến lúc đó không có khả năng phạt đứng tất cả mọi người chứ? Bên trong còn có lão bà hắn nha!

- Tốt, cẩn thận nghe cho kỹ.

Tổ An nói.

- Có hai người Giáp, Ất, trong đó Giáp chỉ nói dối, mà không nói thật; Ất thì chỉ nói thật, chưa bao giờ nói dối. Thời điểm hai người bọn họ trả lời vấn đề của người khác, chỉ thông qua gật đầu và lắc đầu đến biểu thị, sẽ không nói chuyện. Có một ngày trước mặt ngươi có hai con đường: A và B, trong đó một con đường thông hướng kinh thành, một con đường khác thông hướng thôn trang nhỏ. Lúc này, trước mặt ngươi đứng Giáp và Ất, nhưng ngươi không biết người này là Giáp hay Ất, cũng không biết “gật đầu là biểu thị “đúng hay biểu thị “không . Hiện tại ngươi nhất định phải hỏi một vấn đề, mới có thể kết luận ra con đường nào thông hướng kinh thành. Như vậy, vấn đề này nên hỏi như thế nào?

Mọi người hít sâu một hơi, quả nhiên không ngoài sở liệu, gia hỏa này ra đề mục luôn kinh khủng như vậy!

Thạch Côn nghe cũng sửng sốt, nửa ngày ngay cả đề cũng nghe không hiểu, một lúc lâu sau mới đỏ mặt nói:

- Ta không biết, nhưng ta không tin bọn hắn đáp được, không tin ngươi bảo nàng đáp thử xem!

Hắn chỉ Sở Sơ Nhan, trong lòng của hắn đã tính toán tốt, nếu Sở Sơ Nhan đi theo hắn ra ngoài phạt đứng, ngược lại là một chuyện tốt, đến lúc đó chính ngươi khiêng tảng đá nện chân của mình, đẩy lão bà vào trong ngực ta, vậy ta liền thu.

Tổ An đi đến bên người Sở Sơ Nhan, lẳng lặng nhìn nàng, giờ phút này trong lòng Sở Sơ Nhan cũng bối rối, nàng còn chưa có từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, mấu chốt là đạo đề này nàng cũng không biết giải!

Phải biết làm học bá nhiều năm như vậy, thiên chi kiêu nữ mọi người đều biết, nếu tùy tiện một đề toán cũng không làm được, bị phạt đứng, vậy thì mất hết cả mặt mũi.

Tổ An mỉm cười:

- Chuẩn bị kỹ càng chưa, ta sẽ hỏi ngươi.

- Ừm...

Đời này Sở Sơ Nhan còn chưa khẩn trương như vậy, lúc này trong đầu trống rỗng, bắt đầu nhanh chóng tính toán đề vừa rồi nên làm thế nào.

Trước mắt bao người, Tổ An mở miệng nói:

- Vấn đề của ngươi là, 1+1 bằng mấy?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️