- Nghe các ngươi nói ta liền cảm thấy hứng thú với gia hỏa kia, ngày mai ta đến học viện, tự mình mở mang kiến thức một chút, xem hắn đến cùng như thế nào.
Thạch Côn nhìn phương hướng học viện, trong giọng nói tràn đầy tự tin và bình tĩnh, phảng phất như tiện tay xử lý một chuyện nhỏ, căn bản không có để ở trong lòng.
Tuyết Nhi xấu hổ, đều là mình làm việc bất lợi, mới phiền công tử tự thân xuất mã.
- Tang công tử còn ở bên ngoài chờ ta, ta ra ngoài gặp hắn một chút.
Thạch Côn đứng dậy đi tới cửa, bỗng nhiên ngừng lại, nói với Mai Siêu Phong.
- Thủ hạ thua 750 vạn lượng kia của ngươi tên gì?
- Mai Hoa Thất.
Mai Siêu Phong vội vàng đáp.
Thạch Côn ồ một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Thứ vô dụng như vậy giữ lại làm gì, băm cho chó ăn đi.
- Vâng...
Mai Siêu Phong lạnh cả tim, biết đối phương là giết gà dọa khỉ, trên thực tế là đang cảnh cáo hắn.
Mai Siêu Phong cảm thấy rất biệt khuất, hắn dù sao cũng là bá chủ hắc đạo ở Minh Nguyệt Thành, ngày bình thường nói một không hai, lúc nào bị một thanh niên la lối om sòm như vậy.
Bất quá hắn vừa có chút bất mãn, nhưng nhìn thấy lão giả một mực theo ở sau lưng Thạch Côn, tất cả bất mãn trong nháy mắt tan thành mây khói, chỉ Thạch Côn thì không có gì, chọc tới hắn chưa hẳn không có lực đánh một trận, nhưng lão giả này, tu vi vượt xa hắn, để hắn căn bản không dám có lòng phản kháng.
Nội tình của Thạch gia vẫn rất thâm hậu, tùy tiện một hộ vệ cũng có tu vi cường đại như vậy...
Đáy lòng Mai Siêu Phong hiện lên vẻ tuyệt vọng, người trong giang hồ như bọn hắn, xem ra chỉ có thể vĩnh viễn dựa vào những thế gia này.
Trong phòng khách, Tang Thiên chờ đến hơi không kiên nhẫn, chợt thấy Thạch Côn đi ra, lập tức đổi gương mặt, cười vui vẻ nói:
- Thạch công tử, đã lâu không gặp, ngươi vẫn phong thần tuấn lãng như xưa.
Lúc này trên mặt Thạch Côn không có âm trầm như vừa rồi, mà là nụ cười ấm áp:
- Kinh thành từ biệt, phong thái của Tang huynh cũng vẫn như cũ.
Hai người hiển nhiên là quen biết cũ, lẫn nhau hàn huyên một trận, Thạch Côn rốt cục nhịn không được hỏi:
- Lần này lệnh tôn đến cùng dự định như thế nào, một mực bất động như núi, để Thạch mỗ có chút không hiểu.
Tang Thiên mỉm cười:
- Trong khoảng thời gian này gia phụ đang chuẩn bị một ít chuyện, thời cơ tạm thời còn chưa tới, lão nhân gia nói công tử có thể hành động trước, song phương sẽ không ảnh hưởng lẫn nhau.
- Đều nói Tang Ti Nông thường thường tính trước làm sau, hôm nay gặp mặt quả nhiên truyền ngôn không giả.
Thạch Côn lại âm thầm cười lạnh, Tang Hoằng này rõ ràng là để hắn xung phong, làm giống như bản công tử không đối phó được Sở gia vậy, cuối cùng hắn đi ra thu thập tàn cuộc?
- Thạch huynh quá khen, chủ yếu là gia phụ lo lắng phát động sớm sẽ ảnh hưởng kế hoạch thu phục Sở đại tiểu thư của ngươi, nếu Thạch huynh có thể thuận lợi thu Sở tiểu thư vào phòng, chúng ta sẽ tiết kiệm rất nhiều chuyện.
Tang Thiên ngoài miệng lấy lòng, nhưng trong lòng chua chua, Sở Sơ Nhan giống như thiên nhân, nam nhân nào không thích, chỉ bất quá hắn rõ ràng bây giờ phụ thân quan lộ hanh thông, nhưng căn cơ của Tang gia vẫn quá nông cạn, không so được những thế gia đại tộc kia.
Cho nên chú định hắn và Sở Sơ Nhan vô duyên, dù sao còn có công tử như Thạch Côn theo đuổi nàng, mình làm sao tranh được? Chỉ có thể tìm Trịnh gia thông gia.
May mắn dung mạo của Trịnh đại tiểu thư không thua Sở Sơ Nhan, chỉ là thân phận và tu vi kém chút, có thê tử xinh đẹp, khí chất lại cổ điển như vậy, hắn đã rất hài lòng.
Chỉ là không biết kế hoạch của nàng áp dụng đến đâu rồi.
Trước đó còn cố ý đi hỏi thăm, Trịnh tiểu thư cũng không có đạt được, bất quá nàng nói hết thảy đều ở trong kế hoạch.
Hừ, cũng không biết có bị Tổ An kia chiếm tiện nghi hay không.
Bất quá hắn nghĩ đến Trịnh Đán ngay cả tay cũng không cho mình nắm, thì sẽ không để phế vật như Tổ An cận thân.
Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn mới an tâm hơn rất nhiều.
Nghe được lời này, Thạch Côn đổi giận thành vui:
- Ha ha ha, được Tang huynh chúc phúc, đến lúc đó ta thu Sở đại tiểu thư vào phòng, tất nhiên sẽ mời ngươi tới uống rượu mừng.
- Ngươi mời ta giúp ngươi vào động phòng còn tạm được.
Trong lòng Tang Thiên âm thầm cười lạnh, nhưng trên mặt lại ôn hoà.
- Mọi người đều làm việc cho hoàng gia, cầu chúc thành công của chúng ta, lấy trà thay rượu trước kính Thạch huynh một chén.
- Đó là tự nhiên, hợp tác vui vẻ.
Thạch Côn cầm lấy chén trà cùng hắn hư không đụng một cái, sau khi uống cạn lại âm thầm cười lạnh, mặc dù nói êm tai là vì hoàng gia, nhưng trên thực tế vẫn có chỗ khác biệt.
Tang gia là tâm phúc của hoàng thượng, mà Thạch gia là phe cánh của hoàng hậu, mặc dù vợ chồng bọn họ mặt ngoài không có gì khác biệt, nhưng chủ yếu là bởi vì bây giờ song phương đều có địch nhân chung là Tề Vương.
Trời mới biết tương lai có biến cố gì hay không, cho nên không thể quá tin tưởng Tang gia, vẫn phải có chỗ đề phòng mới được.
Tang Thiên nở nụ cười, hiển nhiên phía sau cũng có tính toán, hai người đều hoàn mỹ thuyết minh câu nói tâm hoài quỷ thai.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tổ An ngủ một đêm, tâm tính thoải mái hơn rất nhiều, cũng không tiếp tục phiền muộn giống tối hôm qua, lúc này hắn đã nghĩ thông suốt, ở thế giới tu hành vi tôn này, thực lực mới là vương đạo, cái khác đều là giả.