Mễ lão đầu không tin, phế vật nổi danh Minh Nguyệt Thành thiên phú tốt? Chẳng lẽ những người khác con mắt đều mù? Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một giải thích:
- Có lẽ tình trạng thân thể của ngươi vừa vặn phù hợp bộ thân pháp này, cố gắng rèn luyện, đối mặt Viên Văn Đống, dùng để tự vệ hẳn dư xài.
- Đúng rồi, sự tình ta dạy cho ngươi bộ thân pháp này, đừng nói cho bất luận kẻ nào, mặt khác, danh tự Quỳ Hoa Huyễn Ảnh tốt nhất không được nói cho người khác biết, miễn cho rước họa vào thân.
Tổ An không ngừng gật đầu:
- Biết biết...
Xem ra gia hỏa này cũng là Cẩu Thánh, bất quá nghĩ cũng phải, không qua loa sao có thể ở trong Sở gia trồng hoa nhiều năm như vậy.
Thấy hắn đáp ứng, Mễ lão đầu mới yên tâm rời đi.
Tổ An lại luyện tập Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, luyện luyện bỗng nhiên sinh ra một ý niệm:
- Thân pháp này quỷ dị như vậy, đơn thuần dùng để tránh né không khỏi quá lãng phí, nếu dùng để công kích thì sao?
Hắn lập tức nghĩ tới mười ba thức kiếm pháp sơ cấp, kiếm pháp này lấy khoảng cách ngắn nhất, tốc độ nhanh nhất, trình độ lớn nhất tổn thương đối phương, mặc dù ở trong mắt cao thủ chính thức, sơ hở một đống lớn, nhưng nếu tốc độ đủ nhanh, coi như để ngươi nhìn thấy sơ hở lại thế nào?
Nghĩ tới đây hắn liền có chút hưng phấn, trực tiếp luyện mười ba thức kiếm pháp sơ cấp và Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, vốn mười ba thức kiếm thuật sơ cấp đi thẳng về thẳng có vẻ hơi đơn điệu, nhưng vừa phối hợp với Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, trong viện lập tức hàn quang lập loè, kiếm khí tung hoành.
Nếu có ngoại nhân đến xem, sẽ nhìn thấy một quỷ ảnh lúc ẩn lúc hiện, nói không chừng sẽ còn bị hù dọa.
Bỗng nhiên trong lòng Tổ An hơi động, vội vàng thu kiếm, mấy thị vệ nghe động chạy đến:
- Cô gia, ngươi không có việc gì chứ?
Tổ An nhận ra mấy người này là Sở Trung Thiên an bài đến bảo vệ mình, không khỏi âm thầm khinh bỉ, vừa rồi Mễ lão đầu tới cũng không thấy các ngươi có phản ứng gì.
- Không có việc gì, ta ở chỗ này luyện kiếm mà thôi.
Tổ An lau mồ hôi trán, khẽ cười nói.
- A, vậy chúng ta sẽ không quấy rầy.
Mấy thị vệ thấy không có dị trạng liền lui xuống.
- Thân thể của cô gia thật tệ, luyện kiếm thuật sơ cấp cũng luyện đầu đầy mồ hôi.
- Thật đáng thương đại tiểu thư của chúng ta.
- Vừa rồi bên kia truyền đến động tĩnh không nhỏ, chẳng lẽ là ta nghe nhầm?
- Thôi đi, khẳng định là trong khoảng thời gian này tinh thần căng cứng, chẳng lẽ cô gia còn có thể làm ra động tĩnh như thế?
- Điều này cũng đúng.
...
Nghe được thanh âm xì xào bàn tán, Tổ An tức đến xạm mặt, xem ra hình tượng của mình cần cải thiện một chút.
Nguyên bản còn có chút thấp thỏm với gia tộc thi đấu, nhưng có Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, trong lòng hắn đại định, bộ thân pháp quỷ mị này và mười ba thức kiếm pháp sơ cấp đơn giản chính là tuyệt phối, tựa như Tịch Tà Kiếm Phổ trong tiểu thuyết vậy.
Nghĩ tới đây, nụ cười của hắn bỗng nhiên cứng đờ, nhớ ra thân pháp này có hai chữ Quỳ Hoa, vừa rồi Mễ lão đầu còn nói tu luyện bộ thân pháp này có cửa ải khó, người bình thường không cách nào luyện, đồng thời ánh mắt còn hư nhìn hạ bộ của hắn...
Ta sát!
Cái này không phải là Quỳ Hoa Bảo Điển đấy chứ?
Ý nghĩ này vừa mọc lên, Tổ An bị dọa đến ném kiếm.
Con mẹ nó có hết hay không, hắn cảm nhận được thế giới này quá ác ý, tiểu huynh đệ bị phong ấn không nói, hiện tại ngay cả Quỳ Hoa Bảo Điển và Tịch Tà Kiếm Phổ cũng phối hợp cho hắn?
Tổ An trở về phòng ngủ, ngay cả kiếm cũng không có tâm tình luyện.
Lúc này một người khác tâm tình càng không tốt, trong tổng đà Mai Hoa Bang, phịch… một chén sứ bị ném xuống đất, nện đến vỡ nát.
Mai Siêu Phong quỳ một chân trên đất, mí mắt run rẩy, đây là chén trà hắn thích nhất, lúc trước bỏ ra giá cao mới lấy được, mỗi ngày yêu thích không buông tay, nếu đổi lại những người khác, đừng nói đập, cho dù chạm thử cũng sẽ bị hắn chém cho chó ăn, nhưng giờ khắc này, hắn không có chút tức giận, chỉ có quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy.
Lúc này quỳ ở bên cạnh hắn còn có một người khác, là nữ tử áo xanh lục, đầu bện bím tóc xinh đẹp, chính là Tuyết Nhi trước đó còn la lối om sòm với hắn.
Trước hôm nay, Mai Siêu Phong nhìn nha đầu này luôn không vừa mắt, bây giờ lại có cảm giác đồng bệnh tương liên.
Trên ghế ngồi một công tử trẻ tuổi, hắn mặc cẩm bào, đai lưng thắt ở bên hông, diện mục tuấn mỹ, thanh tao lịch sự.
Chỉ bất quá lúc này khuôn mặt của hắn âm trầm, đang nổi giận đùng đùng nhìn hai người đang quỳ.
- Các ngươi thật là thủ hạ tốt của ta, Tuyết Nhi, ta nhớ trước đó không lâu ngươi mới truyền tin cho ta, nói hết thảy đều nắm trong tay, không bao lâu sẽ để Tổ An vĩnh viễn biến mất ở trên đời này, hiện tại ngươi nói cho ta thân phận của ngươi bại lộ, trốn ra Sở gia?
Trên mặt công tử trẻ tuổi rõ ràng đang cười, nhưng trong giọng nói không có chút ý cười.
- Công tử thứ tội, ở giữa xảy ra một chút ngoài ý muốn.
Tuyết Nhi cắn chặt răng, vẻ mặt xấu hổ, vốn định thay công tử bài ưu giải nạn, nào biết cuối cùng lại làm hư sự tình, mấu chốt ở chỗ mục tiêu còn là phế vật nổi danh.
- Ngoài ý muốn?
Công tử trẻ tuổi cười lạnh.
- Ngươi có biết vì xếp ngươi vào Sở gia, bản công tử hao tốn bao nhiêu tài nguyên không, vận dụng bao nhiêu nhân mạch không? Ẩn núp mấy năm, mãi mới chờ đến lúc nở hoa kết trái, kết quả ngươi lại làm hư!
- Ta nhất định lấy công chuộc tội, xin công tử khai ân!
Tuyết Nhi cúi đầu, thân thể mềm mại run rẩy.
Công tử trẻ tuổi nhìn cũng chưa từng nhìn nàng, ngược lại nhìn Mai Siêu Phong: