- Lại gây Viên Văn Đống một lần?
Tổ An nháy nháy mắt, không nhìn ra nha, lão bà tiện nghi của mình cũng rất xấu bụng.
Sở Sơ Nhan có chút kỳ quái nhìn hắn, cho rằng hắn sợ hãi, nói:
- Không cần lo lắng, ngày mai ta đi cùng ngươi tới học viện, coi như ngươi trêu hắn phát điên, ta cũng bảo vệ được an toàn của ngươi.
Cái này là chuyện gì xảy ra, sao cảm giác thân phận của hai người sai chỗ nhỉ? Bất quá cảm giác ăn bám nguyên lai lại thoải mái như thế.
Tổ An nháy nháy mắt:
- Yên tâm, có câu nói này của lão bà, ta nhất định sẽ khiến họ Viên tức đến mang thai.
Nghe hắn xưng hô lão bà, Sở Sơ Nhan và Tần Vãn Như đều nhíu mày, bất quá cuối cùng không nói gì thêm.
- Tỷ tỷ, ngày mai tỷ đi học viện?
Sở Hoàn Chiêu mở miệng hỏi.
- Đúng nha, biểu tình của ngươi sao lạ vậy?
Sở Sơ Nhan cười cười.
- Chẳng lẽ muội ở học viện chọc phải sự tình gì, sợ ta tới học viện có lão sư cáo trạng?
- Làm gì có, chỉ là tỷ tỷ rất lâu không có tới học viện, người ta rất vui vẻ nha.
Sở Hoàn Chiêu có chút xấu hổ, lặng lẽ trừng mắt nhìn Tổ An.
- Đúng rồi tỷ tỷ, ta nhớ ngày mai Thiên tự ban có một tiết toán thuật.
- Đúng vậy.
Sở Sơ Nhan ừ một tiếng.
- Kỳ thật chương trình ở học viện với ta mà nói đã không có ý nghĩa quá lớn, nhưng tiết số học kia lại khá hữu dụng, dù sao Sở gia nhiều sinh ý như vậy, địa phương dùng toán thuật rất nhiều.
Sở Hoàn Chiêu cố nín cười:
- Vậy thì quá tốt, học viện vừa đổi một lão sư toán thuật mới, nói không chừng rất hợp khẩu vị của tỷ.
- Đổi lão sư toán thuật, Dương Hộ Tào đâu?
Sở Sơ Nhan sững sờ, hiển nhiên nàng cả ngày kinh doanh Sở gia, không có chú ý sự tình ở bên học viện.
- Dương Hộ Tào khi dễ học sinh, bị khai trừ.
Sở Hoàn Chiêu lập lờ nước đôi nói.
- Nhân phẩm của Dương Hộ Tào kia quả thật là có chút vấn đề.
Sở Sơ Nhan nghĩ nghĩ nói.
- Chỉ bất quá trình độ toán thuật của hắn rất lợi hại, không biết lão sư mới ở phương diện này có được hay không.
- Được, quá được ấy chứ!
Sở Hoàn Chiêu nhìn nhìn Tổ An.
- Hôm nay Dương Hộ Tào và lão sư mới đấu toán thuật, kết quả bại thảm hại.
- Tiểu Chiêu, con nói thì cứ nói đi, cứ nhìn tỷ phu như vậy làm gì?
Tần Vãn Như có chút không vui, nghĩ thầm nhị nữ nhi và Tổ An tựa hồ quá thân mật, bất quá xưa nay con gái tính tình tùy tiện, có lẽ là ta nghĩ nhiều?
Sở Hoàn Chiêu thè lưỡi, nàng vốn muốn trở về khoe khoang bản lãnh của tỷ phu một chút, nhưng nghe tỷ tỷ nói ngày mai sẽ đi học viện, thì lập tức cải biến chủ ý.
Trong đầu tưởng tượng tỷ tỷ ở trên lớp nhìn thấy lão sư là Tổ An, biểu tình nhất định sẽ rất phấn khích.
- Bại thảm hại, không đến mức chứ, Dương Hộ Tào ở phương diện toán thuật tạo nghệ rất sâu nha.
Sở Sơ Nhan giật mình.
- Bọn hắn so cái gì?
- Đương nhiên là toán thuật.
Sở Hoàn Chiêu mặt mày hớn hở miêu tả cảnh tượng lúc đó.
- Đầu tiên là Dương Hộ Tào ra 20 đề cho lão sư mới trước, kết quả lão sư mới làm đúng hết; sau đó lão sư mới cũng ra 20 đề, kết quả Dương Hộ Tào một đề cũng không làm đúng.
- Một đề cũng không đúng?
Sở Sơ Nhan giật nảy mình.
- Làm sao có thể? Hắn đến cùng ra đề mục gì?
Sở Hoàn Chiêu nhìn Tổ An, thấy hắn tự tiếu phi tiếu, nghĩ thầm hiện tại khẳng định tỷ phu rất đắc ý, hừ, bỏ công giúp hắn khoe khoang như vậy, về sau phải cho ta chút tiền trà nước mới được.
- Lão sư ra đề có chút kỳ quái...
Sau đó nàng đại khái nói một lần, nhớ không rõ liền hỏi Tổ An.
Những người khác không ai hoài nghi, dù sao cũng là tỷ thí công khai, Tổ An ở ngay đó, hắn biết cũng không kì lạ.
Nghe xong 20 đề kia, Sở Sơ Nhan hít sâu một hơi, trong mắt dị sắc liên tục:
- Lão sư mới này thật lợi hại, ta thật có chút hiếu kỳ với hắn.
- Ngày mai tỷ sẽ càng hiếu kỳ hơn.
Trong mắt Sở Hoàn Chiêu lóe lên ý mừng, rất lâu rồi không có cao hứng như vậy.
- Hừ, chẳng qua là chút kỹ xảo mà thôi.
Tần Vãn Như hừ lạnh.
- Thế giới này dù sao vẫn là tu luyện vi tôn, chớ có bị bàng môn tả đạo khác phân tán tinh lực.