- Tỷ phu...
Tổ An giật nảy mình:
- Làm gì đấy?
- Không có gì, chỉ là gọi ngươi mà thôi.
Ánh mắt của Sở Hoàn Chiêu cười giống vành trăng khuyết.
Tổ An luôn cảm thấy tiểu di tử này có chút không bình thường, chẳng lẽ là tâm thần phân liệt.
Thời điểm hai người đi ra học viện, Thành Thủ Bình và thủ vệ của Sở gia đã đợi, nhìn Nhị tiểu thư giống như một con hồ điệp xinh đẹp không ngừng vây quanh Tổ An, Thành Thủ Bình trợn mắt:
- Cô gia quả nhiên có bản lãnh, không chỉ cưới đại tiểu thư, còn để nhị tiểu thư luôn điêu ngoa bốc đồng phục tùng như thế, ân, ta nhất định phải tìm cô gia học tập một chút, dù học được một chiêu nửa thức, cũng đủ để đi ngang ở trong đám nha hoàn.
Một đường không nói chuyện, sau khi về đến nhà, Sở Trung Thiên phái người tới gọi hai người đi ăn cơm, sau khi tới ngoài ý muốn phát hiện Sở Sơ Nhan cũng có mặt, Tổ An không nắm chắc được hành tung của lão bà tiện nghi này.
Theo lý thuyết nàng cũng là học sinh của Minh Nguyệt Học Viện, cần lên lớp, nhưng trong khoảng thời gian này một lần cũng không nhìn thấy đối phương, từ trong lời nói của tiểu di tử có thể biết nàng không đi học.
Cả ngày không biết đang bận thứ gì, cảm giác thường xuyên ra ngoài, thiên nam địa bắc, nghe Thành Thủ Bình nói, hình như hiện tại rất nhiều sản nghiệp của Sở gia đều do nàng phụ trách, cảm giác quản lý gia nghiệp rất vất vả nha.
Sở Hoàn Chiêu vừa vào nhà nhìn thấy tỷ tỷ cũng ở đây, liền nhảy cẫng chạy tới:
- Cha, mẹ, tỷ tỷ, các ngươi khẳng định đoán không được hôm nay trường học xảy ra chuyện gì, Tổ An hắn...
Tần Vãn Như đánh gãy nàng:
- Sự tình không trọng yếu đợi lát nữa lại nói, trước nói chính sự.
Sở Hoàn Chiêu đành phải bất đắc dĩ nhìn Tổ An giang tay, ngoẹo đầu thè lưỡi, bộ dáng cực kì đáng yêu.
Trong lòng Tổ An ấm áp, cô em vợ đối với hắn coi như không tệ, bất quá thái độ của mẹ vợ lại không dám lấy lòng, rõ ràng là không ưa hắn. Tần Vãn Như đẹp thì đẹp đấy, dù sao sinh ra nữ nhi ai cũng xinh đẹp, nhưng tính cách quá cường thế, thực để cho người ta không dám lấy lòng, may mắn hai nữ nhi không giống nàng, không biết Kỷ Đăng Đồ bị bệnh gì, nữ nhân như vậy cũng yy, có phải có đam mê đặc thù gì không.
Nếu Tần Vãn Như biết ý nghĩ trong lòng Tổ An, chỉ sợ sớm đã tức giận đến bốc khói, lúc này nàng nhìn về phía đại nữ nhi:
- Sơ Nhan, bởi vì Dao Quang Bí Cảnh sớm mở ra, cho nên thi đấu với Viên gia cũng sớm hơn, con chuẩn bị như thế nào rồi?
- Gia tộc thi đấu?
Tổ An giật mình, lúc này mới nhớ đoạn thời gian trước nghe bọn hắn đề cập qua chuyện này, Sở gia và Viên gia đều kinh doanh binh khí, cạnh tranh tương đối kịch liệt, nhưng thân là quý tộc, tổng không thể giống như thương nhân bình thường dùng bất cứ thủ đoạn nào, như vậy mặt mũi rất khó coi, cho nên mới có sự tình đệ tử gia tộc thi đấu, đến quyết định thị trường.
Một là coi như quân tử chi tranh, mọi người chung sống hoà bình, hai là có thể xúc tiến đệ tử gia tộc siêng năng tu luyện.
Tổ An không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy, đã đến thời gian gia tộc thi đấu.
- Không có vấn đề gì.
Sở Sơ Nhan đáp.
- Trong khoảng thời gian này ta một mực huấn luyện đệ tử Sở gia, những năm này bọn hắn rất cần cù, nếu dựa theo trình độ năm trước, thì hẳn là dư xài.
Sở Trung Thiên nhướng mày:
- Không thể dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, lần này phía sau Viên gia có Ngô gia ủng hộ, bọn hắn phái người khẳng định lợi hại hơn rất nhiều.
Sở Hoàn Chiêu nhịn không được nói:
- Viên gia có thể nhờ người ngoài, sao chúng ta không mời, như vậy không phải ăn thiệt thòi sao?
- Ngươi biết cái gì.
Sở Trung Thiên hừ lạnh.
- Nếu ta đi nhờ người ngoài, chẳng phải chứng minh Sở gia chúng ta sợ Ngô gia bọn hắn? Huống chi ta cả đời cương trực công chính, chưa từng làm những sự tình lén lút như vậy.
Tổ An âm thầm bật cười, cái này là loại đến chết vẫn sĩ diện, thực rất khó liên hệ giữa sợ vợ với cương trực công chính lại với nhau nha.
Sở Sơ Nhan đáp:
- Coi như Ngô gia mời người hỗ trợ, cũng không có khả năng thắng ta.
Tổ An nghe mà toàn thân chấn động, không nghĩ tới lão bà tiện nghi này của mình trang bức lợi hại như thế, mấu chốt là mặc kệ vợ chồng Sở Trung Thiên, hay Sở Hoàn Chiêu, đều không ai lộ ra ánh mắt chất vấn, phảng phất như đây là chuyện đương nhiên.
Nghe nói bây giờ nàng đã là Ngũ phẩm, thiên tài được Minh Nguyệt Thành công nhận, cũng không biết so với Bùi Miên Mạn thì ai lợi hại hơn?
Tổ An rất khó tưởng tượng thực lực của Sở Sơ Nhan, chỉ có thể cầm kinh nghiệm chiến đấu đến so sánh, hắn từng giao thủ qua với hai Ngũ phẩm, mỗi lần đều xém chút mất mạng.
Bất quá mặc dù Tuyết Nhi là Ngũ phẩm, nhưng nghĩ đến nàng lợi hại hơn nữa khẳng định cũng không sánh bằng Sở Sơ Nhan; ngược lại là Bùi Miên Mạn, lần trước ở trong học viện dễ như trở bàn tay đánh bại Viên Văn Đống, Hắc Viêm lại rất quỷ dị, không biết nàng và Sở Sơ Nhan đánh nhau, ai sẽ chiếm thượng phong.
Nghĩ đến Bùi Miên Mạn, không tự giác lại nghĩ tới đêm đó hai người ở phòng ngủ của Sở Sơ Nhan triền đấu, dáng người của nữ nhân kia thật tốt...
- Mặc dù con nhất định có thể thắng một trận, nhưng tổng cộng phải so mười trận, người nào đó còn nhất định thua một trận, lần này ta cũng không có nắm chắc gì.
Tần Vãn Như vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tổ An, sau đó còn vô ý thức lắc đầu.
Trong mười trận, đệ tử dòng chính của hai nhà nhất định phải lên, trừ cái đó ra những người khác yêu cầu không quá nghiêm khắc, mặc kệ là đệ tử chi nhánh cũng tốt, con cháu gia tướng cũng được, chỉ cần thực lực đủ, đều có thể ra sân.
Bên Sở gia ăn thiệt thòi là ở chỗ Tổ An, dựa theo quy củ hắn nhất định phải lên, vậy hiển nhiên là chưa chiến trước đã thua một trận.
- Có ý gì đây.
Tổ An nghĩ thầm xem thường người như thế sao, mặc dù trong lòng của hắn khó chịu, nhưng trên mặt vẫn giả ra một bộ nhẹ như mấy gió.
- Yên tâm đi, ta nhất định có thể thắng một trận.
Chỉ bất quá hắn nói không có ai để ở trong lòng, ngay cả Sở Hoàn Chiêu luôn ủng hộ hắn cũng không cho rằng hắn có thể thắng một trận.
Sở Sơ Nhan nhàn nhạt nói:
- Không nên nghĩ những sự tình không thiết thực kia, vẫn dựa theo kế hoạch lần trước, ngươi giao thủ với Viên Văn Đống, dù thua cũng là vì thắng lợi chỉnh thể của Sở gia chúng ta cống hiến một phần lực. Vì cam đoan Viên Văn Đống nguyện ý lựa chọn ngươi, ngày mai ta và ngươi đi trường học một chuyến, ngươi nghĩ biện pháp chọc giận hắn.