- Ai, ngươi sao thế, biểu lộ giống như bị chơi hỏng vậy?
Sở Hoàn Chiêu lanh lợi chạy tới, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên chú ý tới dị thường của hắn.
- Không có gì, ta chỉ muốn yên lặng một chút, hiện tại ta bi thương đã ngược dòng thành sông.
Tổ An u ám nói, giờ phút này chỉ còn thiếu một bản nhạc buồn vang lên mà thôi.
- Đến cùng làm sao vậy, ngươi thắng Dương Ủy, còn được Khương hiệu trưởng bổ nhiệm làm lão sư toán thuật mới, không nên cao hứng sao?
Sở Hoàn Chiêu không hiểu hỏi.
- Chỉ là cộng tác viên, cũng không phải biên chế chính thức.
Tổ An vẫn trầm thấp bi quan.
- Đó cũng là lão sư nha, nếu cha mẹ biết, đảm bảo sẽ lau mắt mà nhìn.
Sở Hoàn Chiêu hơi huyễn tưởng tới hình ảnh kia, đã cảm thấy cực kỳ thú vị.
- Còn có tỷ tỷ, nếu biết ngươi thành lão sư của nàng, vẻ mặt không biết sẽ đặc sắc ra sao, về sau thời điểm ngươi đến Thiên tự ban dạy học, nhất định phải bắt nàng trả lời vài vấn đề, hừ, mỗi lần đều một bộ nàng lợi hại nhất, ta cũng muốn nhìn dáng vẻ khó xử của nàng.
Nghe cô em vợ kỷ kỷ tra tra miêu tả các loại tình hình lên lớp, vẻ lo lắng trong lòng Tổ An cũng dần dần bị ánh nắng chiếu sáng, đặc biệt là nghĩ đến Sở Sơ Nhan nhất định phải ở trước mặt mọi người gọi mình lão sư, hình ảnh kia nhất định sẽ rất đặc sắc.
- Đúng rồi, giữa trưa ngươi đi nơi nào, ta chạy đến tìm ngươi ăn cơm, kết quả tìm không thấy.
Bỗng nhiên Sở Hoàn Chiêu hầm hừ nói.
- Nói, có phải ngươi cùng nữ nhân kia câu kết làm bậy hay không?
- Làm sao có thể, là nhân viên học viện dẫn ta đi xem ký túc xá.
Tổ An nghĩ thầm giác quan thứ sáu của nữ nhân đều chuẩn như vậy sao? Ngay cả dã nha đầu này cũng có trực giác nhạy cảm như vậy?
- Ký túc xá của lão sư?
Hai mắt Sở Hoàn Chiêu tỏa sáng.
- Vậy thì tốt quá, đưa chìa khóa cho ta.
- Làm gì thế?
Tổ An có ý khoe khoang, nên đưa lệnh bài tới.
- Oa, quả nhiên là chìa khoá của biệt viện.
Sở Hoàn Chiêu vuốt ve chìa khoá, yêu thích không nỡ rời tay, sau đó hậm hực nói.
- Đã sớm muốn một biệt viện ở trong trường, nhưng cha mẹ quản nghiêm, không chịu cho ta, hừ, Trịnh Đán kia cũng có, vì cái gì ta đường đường là tiểu thư của Công Tước Phủ lại không có.
Nghe nàng nhắc tới Trịnh Đán, trong lòng Tổ An giật mình, vội vàng nói:
- Về sau nếu thích có thể thường xuyên tới chơi.
- Tốt.
Sở Hoàn Chiêu trực tiếp nhét chìa khoá vào vạt áo.
- Về sau ngủ trưa sẽ đến chỗ ngươi, ai, chỉ nghĩ tới thôi đã rất vui vẻ, có biệt viện của mình, có thể tùy ý nằm, không cần giống những gia hỏa kia ghé vào trên mặt bàn ngủ, hừ hừ hừ.
- Ngươi đến chỗ ta ngủ trưa?
Máu mũi của Tổ An xém chút phun ra ngoài.
- Cái này chỉ sợ không tiện lắm nha.
- Có cái gì không tiện?
Sở Hoàn Chiêu nghi ngờ nhìn hắn.
- Chẳng lẽ nơi đó ẩn giấu hồ ly tinh?
- Không có không có, tuyệt đối không có!
Tổ An giật mình, vội vàng nói.
- Chỉ bất quá chúng ta nam nữ hữu biệt...
Sở Hoàn Chiêu hơi đỏ mặt:
- Tỷ phu ngươi thật xấu, ngươi nghĩ đi nơi nào vậy hả, ta cũng không phải không biết biệt viện, phòng nhiều như vậy, ta lại không ngủ chung phòng với ngươi nha.
Lúc này Tổ An mới kịp phản ứng, vừa rồi bị Trịnh Đán thông đồng đến độ quên nhìn bày biện trong viện, lúc này hồi tưởng lại, tựa hồ có mấy gian, đừng nói ở hai người, mấy người ở cũng không hết.
Vì hóa giải xấu hổ trong lòng, hắn vội vàng nói:
- Về sau ngươi muốn tới thì tới, chí ít cũng phải trả chìa khóa lại cho ta chứ, không có ta làm sao đi vào?
- Không trả.
Sở Hoàn Chiêu giương mặt.
- Nếu lần nào ta muốn ngủ đều đến tìm ngươi, sẽ cảm thấy là lạ, chìa khoá ở chỗ ta, lúc nào ta muốn đi ngủ có thể trực tiếp qua, ngươi tìm hậu cần của trường học xin một chìa khoá khác không được sao.
- A, cái đồ chơi này còn có thể phục chế?
Tổ An sững sờ, nhìn giống như lệnh bài động phủ trong tiểu thuyết tiên hiệp, chẳng lẽ còn có thể giống chìa khoá kiếp trước sao?
- Đương nhiên có thể phục chế.
Sở Hoàn Chiêu nhíu mày.
- Ngươi luôn ra sức khước từ, không phải thật dự định giấu hồ ly tinh ở trong phòng đó chứ?
Vừa nói vừa tiến đến bên người hắn, mũi ngọc hít hít, bỗng nhiên sắc mặt đại biến:
- Tốt a, trên người ngươi quả nhiên có hương vị của nữ nhân khác! Mùi thơm này sao quen thuộc như vậy, là của Trịnh Đán!