- Xin lỗi Trịnh tiểu thư, ta không phải cố ý.
Tổ An làm bộ chân tay luống cuống chạy tới dìu nàng, muốn nhìn xem trong hồ lô của nàng muốn bán thuốc gì, tự nhiên phải theo nàng diễn tiếp, mọi người đều là diễn viên, ai sợ ai.
Trịnh Đán cắn môi, dùng ngữ khí hờn dỗi hừ lạnh:
- Lão sư thật xấu, xé rách váy của người ta rồi.
Thanh âm này vừa ôn nhu vừa ngọt ngào, nghe mà trong lòng Tổ An cuồng loạn, rốt cuộc minh bạch trong Tây Du Ký, mấy sư đồ kia lợi hại nhất không phải Tôn Ngộ Không, mà là Đường Tăng, trên đường đi bị nhiều nữ yêu tinh dụ hoặc như vậy, nhưng từ đầu đến cuối vẫn giữ bản tâm, thật là quá hiếm có.
- Là tại hạ đường đột, ta đỡ tiểu thư.
Tổ An thầm hô một tiếng nữ yêu tinh, đi qua muốn dìu nàng.
- Ai nha...
Bỗng nhiên Trịnh Đán kinh hô, vành mắt đỏ lên, nước mắt ào ào chảy xuống.
- Đau, tựa hồ trặc chân rồi.
Tổ An trợn mắt, nữ nhân này không đi tham gia giải Oscar thì quá đáng tiếc, ngã như vậy còn có thể trật chân?
- Lão sư có thể nhìn xem giúp ta không?
Hai mắt Trịnh Đán đẫm lệ nhìn hắn, quả nhiên là điềm đạm đáng yêu, làm cho người đau lòng.
Tổ An nửa ngồi ở bên cạnh nàng, đưa tay đè lên mắt cá chân, một loại xúc cảm trơn nhẵn từ trong lòng bàn tay truyền đến:
- Là nơi này sao?
- Không phải, trên một chút xíu.
Trịnh Đán cắn môi, má ngọc đỏ bừng, vũ mị mê người lại bảo lưu lấy thẹn thùng và thận trọng của thiếu nữ.
- Là nơi này sao?
Tay Tổ An chậm rãi dời lên, chân của đối phương vừa trắng vừa mịn, bắp chân doanh doanh một nắm, loại cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc kia, quả thật là để cho bất kỳ nam nhân nào cũng điên cuồng.
- Không phải, còn... còn trên một chút xíu.
Sắc mặt Trịnh Đán đỏ lên, bỗng nhiên có chút hối hận, mình như vậy có phải quá mức hay không, để gia hỏa này chiếm quá nhiều tiện nghi, hừ, chờ ta cầm được giấy nợ, mới hảo hảo giáo huấn gia hỏa này.
Tổ An vui vẻ, ngươi đã muốn làm Phan Kim Liên, ta sao không làm Tây Môn đại quan nhân một chút, liều mình bồi quân tử chứ, bàn tay vuốt ve da thịt bóng loáng của nàng, chậm rãi dời lên.
Cảm nhận được bàn tay lửa nóng của nam nhân, phương tâm của Trịnh Đán cũng cuồng loạn, một loại cảm giác trước nay chưa từng có truyền đến, để cho nàng không dám đùa với lửa nữa, vội vàng đè tay của hắn lại, ngăn cản hắn tiếp tục dời lên, sau đó thuận thế ôm lấy hắn:
- Tổ đại ca, đột nhiên ta cảm thấy lạnh quá.
Tổ An nuốt một ngụm nước bọt:
- Nhưng ta cảm thấy nóng nha.
Trịnh Đán hé miệng cười một tiếng, trên gương mặt trong trắng lộ hồng treo nụ cười đắc ý, xem ra dù có lão bà tuyệt sắc như Sở Sơ Nhan, cũng ngăn không nổi bản cô nương dụ hoặc.
- Tổ đại ca, có thể ôm chặt ta hay không, ta lạnh quá.
Trịnh Đán điềm đạm đáng yêu nói, một tay nhanh chóng lục lọi ở trong ngực hắn.
Bất quá nàng làm rất nhẹ nhàng, hoàn toàn giống như tình nhân trêu chọc, không lộ ra kỳ thật nàng là đang tìm đồ vật.
- A, tại sao không có?
Buổi sáng nàng đã tìm qua một lần, đáng tiếc không tìm được giấy nợ, cho nên lần này cố ý cùng hắn thân cận, gần trong gang tấc tìm kiếm, vẫn không tìm được, đến cùng gia hỏa này giấu giấy nợ ở nơi nào?
Trịnh Đán nhìn vào giữa hai chân của hắn, chẳng lẽ giấu ở trong quần? Thế là một ngọc thủ chậm rãi dời xuống.
Tổ An miệng đắng lưỡi khô, bản lãnh trêu chọc người của nữ nhân này quả nhiên lợi hại, cánh tay kia nhẹ nhàng chạm đến, phảng phất như muốn kéo hồn người ra.
Bất quá khi tay nàng dời tới hông, Tổ An lập tức tỉnh táo lại, hắn chợt nhớ đến một sự thật, tiểu huynh đệ của hắn còn bị phong ấn!
Coi như có đại mỹ nhân ôm ấp yêu thương, hắn cũng chỉ có thể nhìn xem.
- Con mẹ nó ai phong ấn lão tử, thật tiện nhận!
Tổ An xém chút lệ rơi đầy mặt, không dám để cho nàng tiếp tục mò xuống, vạn nhất phát giác được tiểu huynh đệ của mình không có phản ứng, vậy thì xong đời?
Nghĩ đến sự tình toàn thành đều biết chuyện hắn liệt dương, từng người dùng ánh mắt thương hại khinh bỉ nhìn mình, hắn liền muốn khóc.
Thân là nam nhân, không cần mặt mũi sao?
Vội vàng đẩy thiếu nữ trong ngực ra, hắn như chạy trốn đi ra ngoài:
- Cái kia... Trịnh tiểu thư, ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, ta đi tìm đại phu tới khám.
Nhìn đối phương hốt hoảng đào tẩu, Trịnh Đán đầu tiên là sững sờ, sau đó cười khúc khích, trên mặt hiện ra biểu lộ phức tạp, mọi người nói hắn là lưu manh tham hoa háo sắc, không nghĩ tới hắn lại là một chính nhân quân tử, nghĩ đến trước đó hắn ở sòng bạc dễ như trở bàn tay thắng Ngân Câu Đổ Phường 750 vạn lượng, lại ở học viện thắng lão sư, đến cùng cái nào mới thật là ngươi...
Trong lòng càng nghĩ càng hiếu kì, bất quá nàng vẫn ghi nhớ mục đích của mình, đứng dậy xác định đối phương thật đi xa, sau đó đóng cửa lại, nhanh chóng lục lọi tìm tòi.
Nhưng nàng tìm thật lâu, lại không tìm được giấy nợ, mi không khỏi nhíu lại:
- Đến cùng gia hỏa này giấu giấy nợ ở đâu?
Thấy tìm không được nàng liền lặng lẽ rời biệt viện, cũng không thể thật chờ đối phương tìm đại phu đến, đến lúc đó sự tình mình giả bệnh còn không lộ mới lạ, mình lẻ loi một mình chủ động chạy đến phòng ngủ của lão sư, nếu truyền ra tin đồn vậy thì phiền toái.
Nàng không ngại bí mật dùng mỹ nhân kế dụ hoặc Tổ An, nhưng không muốn bị người thứ ba biết.
Tổ An đương nhiên sẽ không ngốc đến chạy đi tìm đại phu, chỉ trốn ở trong rừng cây cách đó không xa, thấy nàng rời đi mới thở dài một hơi, xem ra nhất định phải mau chóng tìm được Vô Tung Huyễn Liên, chuyện như vậy ta không muốn trải qua lần thứ ba!
Hồi tưởng lại tràng cảnh lúc trước cùng Tuyết Nhi, Tổ An im lặng hỏi thương thiên, nước mắt ào ào ào chảy xuống.
Trở lại biệt viện kiểm tra một phen, cũng không nhìn ra dị thường gì, liền khóa chặt cửa, ủ rũ cúi đầu về phòng học.
Bởi vì trải qua chuyện này, để Tổ An cực kỳ uể oải, mặt ủ mày chau, rất nhanh thì đến thời gian tan học.
- Tỷ phu, tỷ phu...
Đang ủ rủ đi ra ngoài, bỗng nhiên một thanh âm giòn tan truyền đến, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Hoàn Chiêu đang vẫy tay với mình.
- Vẫn là cô em vợ tốt.
Trong lòng Tổ An ấm áp, bất quá nghĩ đến phong ấn trên người mình, cô em vợ lại tri kỷ thì có tác dụng quái gì, ngược lại cảm thấy càng khổ cực.