- Say rượu mất lý trí...
Trịnh Đán có chút nghẹn lời, gia hỏa này sao không theo lẽ thường ra bài vậy, nam nhân khác ở dưới loại tình huống này không phải tận khả năng biểu hiện ra dáng vẻ thân sĩ quân tử, sợ đường đột giai nhân sao, kết quả gia hỏa này lại giống như sợ người khác không biết hắn háo sắc.
Bất quá nàng phản ứng cũng nhanh, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:
- Chính nhân quân tử như lão sư tự nhiên không giống nam nhân khác, huống chi còn có ân cứu mạng ta, ta há sẽ nghĩ lão sư như vậy.
Lời này ngay cả nàng cũng có chút buồn nôn, gia hỏa này nhìn ngang nhìn dọc, chỗ nào dính dáng tới chính nhân quân tử chứ.
- A, nguyên lai ta còn có một mặt quang chính như vậy, sao ta không biết nhỉ.
Tổ An sờ sờ gò má, hiển nhiên cực kì hưởng thụ.
- Ta kính lão sư một chén, cảm tạ ân cứu mạng của ngài.
Trịnh Đán giơ ly rượu lên, trong ánh mắt tràn đầy nụ cười ôn nhu.
Tổ An nhìn chén rượu trước mắt, không khỏi có chút chần chờ, ấn thuyết pháp của cô em vợ, Tang gia và Sở gia trời sinh không hợp, Trịnh gia là thông gia của Tang gia, hiển nhiên sẽ cùng một trận tuyến với Tang gia.
Như vậy mục đích Trịnh Đán tới tìm hắn rất đáng giá nghiền ngẫm, mặc dù hắn có chút tự luyến, nhưng còn không tự luyến đến tình trạng ngu xuẩn.
- Trong rượu này sẽ không có độc chứ?
Bởi vì sau khi đi vào thế giới này, mấy lần bị người thiết kế ám sát, hắn trở nên cực kỳ cẩn thận, dứt khoát hỏi trực tiếp, dù sao Tổ An chính là người như vậy, cũng không sợ đường đột.
Trịnh Đán hé miệng cười nói:
- Lão sư nói đùa, ngài là lão sư của học viện, lại là ân nhân cứu mạng của ta, ta làm sao có khả năng hạ độc ngươi? Nếu vẫn chưa yên tâm, ta uống trước một ngụm.
Nói xong cầm chén uống một ngụm, ra hiệu không độc mới trả lại hắn.
Nhìn dấu son môi nhàn nhạt trên chén rượu, ánh mắt của Tổ An híp lại, cô nương này vô tình hay cố ý ám chỉ, đây là tiết tấu mỹ nhân kế nha.
Bất quá nàng là vì cái gì? Chẳng lẽ muốn từ chỗ ta thám thính tình báo gì của Sở phủ? Hoặc bởi vì ta là trượng phu của Sở Sơ Nhan, nàng muốn từ chỗ ta thu hoạch được cảm giác ưu việt Sở Sơ Nhan?
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng hắn cho ra kết luận, hẳn là ta quá anh tuấn tiêu sái, nhất định là nàng thèm thân thể của ta, ân, nhất định là như vậy.
Tổ An cười híp mắt giơ chén rượu lên:
- Trịnh tiểu thư nói đùa, ta làm sao lại hoài nghi ngươi hạ độc, tới tới tới, uống rượu uống rượu.
Trịnh Đán liếc mắt, nghĩ thầm vừa rồi cũng không biết là ai nói, trình độ không muốn mặt của gia hỏa này thật là nhìn mà than thở.
Tổ An thấy nàng kẹp món gì mới đi theo ăn món đó, bất quá vừa vào miệng, con mắt liền mở to, nhịn không được cảm thán:
- Tay nghề của Trịnh tiểu thư thật quá tốt, ta còn chưa ăn qua thức ăn ngon như vậy.
Đừng nói thế giới này, cho dù là thế giới trước, hắn cũng không có ăn qua món ngon như vậy, dù mỹ thực ở thế giới trước muôn màu muôn vẻ, nhưng hắn chỉ là anh hùng bàn phím, có thể ăn vật gì tốt chứ.
Trịnh Đán nhịn không được kinh ngạc:
- Lão sư ngài quá khiêm nhường, tay nghề của ta làm sao vượt qua Sở đại tiểu thư.
Mặc dù biết nàng là đang cố ý ly gián quan hệ của hai người, nhưng Tổ An vẫn có chút tức giận hừ lạnh:
- Nàng? Nàng làm sao có thể biết nấu ăn.
Đừng nói sẽ không, dù biết cũng không có khả năng làm cho ta. Mỗi lần nhìn ta giống như nhìn một người đi đường vậy, cũng không biết nàng gả cho ta làm gì.
Càng nghĩ càng tức giận, Tổ An bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, khóe môi của Trịnh Đán giương lên, nàng không ngại cho Sở Sơ Nhan chút nước bẩn, hừ, không phải bởi vì là đại tiểu thư của Công Tước Phủ sao, dựa vào cái gì khắp nơi ép ta.
- Tay nghề của Trịnh tiểu thư như vậy, về sau ai cưới được ngươi thật là có lộc ăn.
Tổ An từ đáy lòng cảm thán.
Trịnh Đán hé miệng cười:
- Nếu lão sư thích, về sau mỗi ngày ta nấu cho ngươi.
Tổ An sững sờ, ám chỉ càng ngày càng rõ ràng rồi, nữ nhân này quả thực là cao thủ sử dụng mỹ nhân kế, luôn có thể làm nam nhân tâm viên ý mã.
- Cũng không có khả năng nấu cả một đời nha, về sau sợ rằng Tang tương quân sẽ ăn dấm.
Tổ An đáp.
Trịnh Đán ừ một tiếng:
- Sau khi thành thân đúng là không tiện, đến lúc đó lão sư có thể thường xuyên đến nhà chúng ta làm khách, lấy học thức của lão sư, chắc hẳn Tang Thiên sẽ trở thành bằng hữu với lão sư.
Tổ An thầm hô lợi hại, dù nữ nhân này từ đầu đến cuối ám chỉ trêu chọc, nhưng không hề khác người, lần này cố ý điểm ra hôn ước với Tang gia, càng có vẻ như gái nhà lành, như vậy ngược lại càng khiêu khích nam nhân chinh phục.
Trịnh Đán cũng biết có chừng có mực, không muốn tiếp tục dây dưa đề tài này nữa, vội vàng nói:
- Đúng rồi lão sư, trước đó ngươi và Dương lão sư đánh cược những đề toán kia, có một đề ta không hiểu rõ, ngươi có thể nói cho ta một chút không?
- Giảng đề?
Thần sắc của Tổ An có chút quỷ dị, cô nam quả nữ, học sinh xinh đẹp đến nhà lão sư học bù, làm sao giống phim thể loại học sinh của quốc đảo kiếp trước thế nhỉ.
- Ta cũng biết có chút đường đột, nhưng con người của ta bình thường rất thích toán, cho nên chỉ có thể phiền phức lão sư.
Trịnh Đán mở đôi mắt xinh đẹp, ánh mắt cực kỳ ôn nhu dịu dàng.
Ngươi thích toán? Ta cũng không có ý tứ điểm phá ngươi nha.
Tổ An khinh bỉ thì khinh bỉ, nhưng ngoài mặt vẫn rất hiền lành hỏi: