Lục Địa Kiện Tiên

Chương 186: Đưa tới cửa (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Thiếu nữ xinh đẹp cười ngọt:

- Tổ lão sư quả nhiên ký ức siêu phàm, lại còn nhớ kỹ người ta.

Tổ An nghĩ thầm buổi sáng mới gặp qua, nếu quên nhanh như vậy, không phải si ngốc sao.

- Trịnh tiểu thư tới tìm ta có chuyện gì?

Tổ An nghĩ đến buổi sáng cô em vợ nhắc nhở, nên không có bị sắc đẹp làm choáng váng đầu óc.

- Buổi sáng quá mức vội vàng, còn chưa kịp cám ơn ân cứu mạng của ngươi.

Trịnh Đán đưa tay lên, lung lay giơ hộp cơm.

- Hiện tại vừa vặn giữa trưa, nghĩ đến lão sư hẳn còn không có dùng bữa, ta cố ý xuống bếp làm mấy món ăn, mong lão sư không nên ghét bỏ.

- Tự mình xuống bếp?

Thần sắc của Tổ An cổ quái.

- Buổi sáng Trịnh tiểu thư không lên lớp sao?

Ngươi đây là ô nhục trí thông minh của ta sao, rõ ràng buổi sáng nhìn thấy ngươi ở trường học, ngươi nào có cơ hội về nhà làm đồ ăn.

Trịnh Đán rất thông minh, lập tức đoán được hắn đang suy nghĩ gì, không chút hoang mang giải thích:

- Trịnh gia ở trường học cũng chuẩn bị cho ta một biệt viện, ta ở nơi đó làm.

- A, học sinh cũng có thể có biệt viện?

Tổ An sững sờ.

Trịnh Đán hé miệng cười nói:

- Người bình thường tự nhiên không có cách nào, nhưng Trịnh gia chúng ta ở Minh Nguyệt Thành cũng có chút lực ảnh hưởng, cho nên mới có đặc quyền.

Tổ An giật mình, chắc hẳn ngoại trừ nàng, chỉ sợ mấy công tử tiểu thư khác, ở trong học viện cũng có biệt viện đơn độc.

A phi, còn tưởng học viện thanh cao lắm, nguyên lai cũng lưu hành trò này.

- Tổ lão sư, có thể để cho ta đi vào lại nói hay không, nếu như bị người đi ngang qua thấy được, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt.

Trịnh Đán điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, ánh mắt kia đủ để cho bất kỳ nam nhân nào trên đời mềm lòng.

Tổ An tự nhiên cũng không ngoại lệ, nghiêng người để cho nàng đi vào, vừa trêu tức hỏi:

- Là lo lắng truyền đến tai Tang Tướng Quân, sẽ tổn hại danh dự của tiểu thư?

Trịnh Đán thở dài:

- Nguyên lai lão sư đã biết ta có hôn ước, ai, sinh ở đại gia tộc, hôn sự không phải do mình làm chủ, để lão sư chê cười.

Tổ An không thể không bội phục nghệ thuật ngôn ngữ nói chuyện của nữ nhân này, nàng rõ ràng không nói xấu Tang Thiên nửa câu, nhưng lại để lộ ra sự tình mình thân bất do kỉ với hôn ước này, thậm chí còn có thể cảm nhận được nàng không tình nguyện.

Nhưng suy nghĩ một chút, kỳ thật nàng lại không nói gì, dù truyền đến trong tai những người khác, cũng không có gì lớn.

- Không đề cập tới những sự tình kia, lần này ta tới là cố ý cảm tạ ngươi.

Trịnh Đán nhìn hắn, khoảng cách hai người gần trong gang tấc.

Dù mỗi ngày nhìn thấy mấy mỹ nhân ở Sở gia, nhưng Tổ An vẫn không thể không thừa nhận, thiếu nữ trước mắt là một đại mỹ nữ cực kì xuất chúng, khó trách có thể lên Hồng Nhan Lục.

Lúc này Trịnh Đán đã chậm rãi bưng ra từng món ăn, toàn bộ quá trình không nhanh không chậm, động tác cực kì ưu nhã, tản mát ra một loại khí chất đặc biệt, phảng phất như những nữ sĩ Giang Nam kiếp trước nhìn thấy ở trên TV, cho dù là ăn cua cũng có thể ăn cực kì ưu nhã mê người, để cho người ta miên man bất định.

Rất nhanh trên bàn bày đầy thức ăn, mỗi một loại sắc hương vị đều đủ, chỉ nhìn một chút cũng đã là hưởng thụ.

Trịnh Đán hơi có chút đắc ý, phải biết nàng không chỉ am hiểu pha trà, còn giỏi trù nghệ, nàng cực kỳ tự tin với trù nghệ của mình, bất quá ngày bình thường số lần nàng xuống bếp rất ít, hoàn toàn là yêu thích tùy hứng, ngay cả Tang Thiên cũng không có phúc hưởng thụ, ngược lại tiện nghi gia hỏa này trước.

Nàng đang chờ đối phương khen tài nấu nướng của nàng, sau đó nàng thuận thế khiêm tốn một chút, toàn bộ quy trình nàng đã nắm tương đối, những năm gần đây nàng một mực tu dưỡng khí chất tiểu thư khuê các, ở phương diện này đã coi như quen tay hay việc.

- A, cái hộp này còn có công năng giữ ấm.

Tổ An cầm hộp gỗ trên bàn lên lật qua lật lại nhìn.

Hô hấp của Trịnh Đán cứng lại, nàng thực có chút nghĩ không thông đối phương có ý gì, bất quá nàng vẫn cười nhạt nói:

- Hộp gỗ có khắc phù văn giữ ấm, cũng không tính kỳ lạ gì.

- Thì ra là thế.

Tổ An bừng tỉnh đại ngộ, xem ra quả nhiên không thể coi thường thế giới này, mặc dù khoa học kỹ thuật không phát đạt như kiếp trước, nhưng bọn hắn có thể sử dụng đồ vật tu luyện để đạt tới hiệu quả tương tự. Trước đó trên xe ngựa của Sở Sơ Nhan có phù văn giảm xóc, xúc xắc của Ngân Câu Đổ Phường ngăn cách nguyên khí, trước đó nghe nói những binh khí kia của Sở gia cũng khắc phù văn tương ứng, về sau phải lưu ý nhiều hơn mới được.

Nhìn thấy bộ dạng của hắn, bỗng nhiên Trịnh Đán kịp phản ứng, một tháng trước gia hỏa này vẫn là phế vật trong thành, chỉ vừa được Sở gia chọn làm cô gia, khả năng chưa thấy qua những vật này của đại gia tộc, quả nhiên chim sẻ bay lên đầu cành cũng không biến thành Phượng Hoàng được.

Dù lòng coi thường, nhưng trên mặt lại nở nụ cười không thể bắt bẻ:

- Lão sư mau ngồi, đợi lát nữa nguội, chỉ sợ những đồ ăn này sẽ mất ngon, ta rót rượu cho ngài.

- Uống rượu?

Nhìn đối phương lúc rót rượu, từ trong tay áo lộ ra một nửa cổ tay trắng như bạch ngọc, Tổ An cười như không cười nói.

- Sau khi uống rượu sẽ dễ dàng mất đi lý trí.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️