Nhả rãnh quy nhả rãnh, nhưng học vẫn phải chăm chú học. Dù sao liên quan tới an toàn, thêm một chiến kỹ sẽ nhiều một cái mạng.
Nghiêm túc nghe Bạch Tố Tố giảng giải mỗi một chiêu mỗi một thức, Vi Tác mấy lần tìm hắn nói chuyện cũng không trả lời, làm cho ánh mắt của đối phương cực kì ủy khuất: Đại ca ngươi có phải đến nhầm ban hay không, Hoàng tự ban chúng ta không phải lấy tu luyện làm chủ nha.
Tan học, Tổ An còn ở trong đầu dư vị tiết học vừa rồi, bỗng nhiên một nhân viên học viện chạy đến tìm hắn:
- Tổ... Lão sư, ký túc xá của ngươi đã sắp xếp xong xuôi, có cần đi xem một chút hay không?
Hắn không khỏi nhức cả trứng, dù sao chuyện như vậy thực quá hoang đường, trước đó vài ngày hắn vẫn là học sinh, không nghĩ tới nhanh như vậy đã thành lão sư, âm thanh lão sư này kêu thật khó chịu.
- Là ngươi sao.
Tổ An ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi vui vẻ, đều là người quen cũ nha, lúc trước vào trường là vị này dẫn hắn đi gặp hiệu trưởng.
- Vâng.
Nhân viên công tác kia ngượng ngùng cười cười.
- Đi thôi, dẫn ta đi làm quen hoàn cảnh một chút.
- Được.
Tổ An tinh thần tỉnh táo, dù sao hiện tại cũng là nghỉ ngơi giữa trưa, cách giờ học buổi chiều còn có một đoạn thời gian, vừa vặn đi xem chỗ ở mới của mình rốt cuộc như thế nào.
- Vị lão sư này xưng hô như thế nào?
Trên đường Tổ An nhịn không được hỏi, đã gặp mặt lần thứ hai, hỏi cho quen mặt cũng tốt.
Nhân viên công tác kia nói:
- Ta gọi Chu Cam, phụ trách công việc hậu cần trong trường học.
- Chu Cán? Họ thật tốt, danh tự cũng bá khí, coi nhẹ sinh tử không phục liền làm.
Tổ An nhịn không được nói.
Nhân viên công tác kia tức đến xạm mặt lại, hiển nhiên cũng không phải lần thứ nhất bị hiểu lầm, vội vàng giải thích:
- Không phải chữ Cam ngươi nghĩ, mà là chữ Cam ba điểm thủy một chữ vàng kia.
Tổ An xấu hổ, cười ha hả:
- Danh tự này cũng không tệ, nghe liền biết có văn hóa, ha ha ha ha ha...
Chu Cam phiền muộn, huynh đệ ngươi khen người đều không chú tâm như thế sao.
Rất nhanh hai người đến một “khu biệt thự u tĩnh, chí ít ở trong mắt Tổ An là như thế, nơi này là một rừng cây thanh u, mặt cỏ ven đường được tu bổ rất chỉnh tề, còn có không ít hoa màu sắc xinh đẹp, thường cách một đoạn sẽ có một biệt viện độc lập như ẩn như hiện ở giữa cây cối, nhìn rất giống khu cấp cao của kiếp trước.
- Tổ lão sư, đây chính là chỗ ở của ngươi, lệnh bài này là chìa khoá, đã ghi vào tin tức của ngươi, pháp trận của biệt viện sẽ tự động cho thông hành.
Chu Cam giao cho hắn một ngọc bài bán trong suốt.
Tổ An nhận lấy xem xét, ân, quả nhiên có chút dáng vẻ của thế giới tiên hiệp:
- Đúng rồi, cái đồ chơi này có thể mở cửa nhà của các lão sư khác không?
Chu Cam nhức cả trứng, gia hỏa này ngớ ngẩn sao, dùng cái mông nghĩ cũng biết không được.
Bất quá nghĩ đến gia hỏa này không theo lẽ thường an bài, đến trường học mấy ngày đã làm cho gà bay chó chạy, hắn vẫn không yên lòng nhắc nhở:
- Đương nhiên không được, nếu pháp trận của biệt viện phân biệt ra ác ý xâm nhập, sẽ tự động triển khai công kích, ngươi tuyệt đối đừng làm ẩu.
- A...
Tổ An có chút thất vọng.
- Vậy biệt viện của Thương Lưu Ngư Thương lão sư ở nơi nào, có sát bên không?
- Ngươi nghĩ hay lắm.
Chu Cam rốt cục nhịn không được, dù sao Thương Lưu Ngư là tình nhân trong mộng của không biết bao nhiêu nam lão sư, đương nhiên cũng bao quát hắn.
- Biệt viện của Thương lão sư là độc lập, không ở nơi này.
Tổ An không thể không nhả rãnh học viện của thế giới này thật quá giàu có, vậy mà an bài cho mỗi lão sư một biệt viện đơn độc, vẫn là trường học kiếp trước tốt, thống nhất làm thành ký túc xá, nói không chừng sát vách chính là nữ lão sư xinh đẹp.
Chu Cam dặn dò vài câu, liền vội vàng rời đi, hắn lo lắng lưu lại sẽ không nhịn được đánh gia hỏa này, dù sao bộ dáng của đối phương quá đắc ý.
Tổ An thì nhìn trụ sở thuộc về mình, biệt viện có chút giống Tứ Hợp Viện, mặc dù không lớn, nhưng gian phòng cũng dư xài, bên trong bày biện đồ dùng lịch sự tao nhã, đồ dùng nên có đều chuẩn bị xong, xem ra lão sư ở thế giới này đãi ngộ còn khá tốt.
Bớt đi ta dùng tiền vào thành đặt mua biệt viện, hừ, về sau Sở gia còn dám chọc giận cho ta, ta chạy tới đây ngủ!
Cũng không biết học viện có cho phép ta đi mua mấy nha hoàn ôn nhu xinh đẹp không...
Đúng lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền tới thanh âm ôn nhu như nước:
- Tổ lão sư, ngươi có ở bên trong không?
Tổ An sững sờ, thật là nghĩ cái gì tới cái đó, chẳng lẽ học viện còn phân phối tiểu cô nương xinh đẹp cho các lão sư sao? Chỉ bất quá thanh âm này nghe có chút quen tai.
Hắn vội vàng chạy tới mở cửa, chỉ thấy một mỹ nữ thanh tú động lòng người đứng ở cửa, mắt hạnh bao hàm ý cười, đang ôn nhu nhìn mình.
- Ngươi là... Trịnh Đán?
Tổ An nháy nháy mắt, số đào hoa của ta mạnh như vậy sao? Được một mỹ thiếu nữ mở miệng gọi lão sư, loại cảm giác này thật rất thoải mái.