- Học sinh của ngươi thì thế nào, chỉ cần là học sinh của học viện, đều bị nội quy của trường học quản hạt!
Nhìn Bạch Tố Tố nắm lan hoa chỉ, mí mắt của Lỗ Đức co giật, hận không thể trực tiếp nhét đối phương vào trong đất.
- Tổ An tham gia đánh bạc ảnh hưởng ác liệt, lại ở trường học công nhiên chống đối lão sư, mặc kệ là tội nào, đều đủ để khai trừ khỏi học viện.
Tổ An cũng không sốt ruột, lúc đầu hắn còn có át chủ bài, bây giờ Bạch Tố Tố nhảy ra giúp hắn, hắn tự nhiên là mừng rỡ xem náo nhiệt.
Bạch Tố Tố lắc đầu:
- Lời này của Lỗ đại ca ngươi không đúng, Tổ An tham gia đánh bạc là ở ngoài trường, nội quy trường học chỉ quy định hành vi ở trong trường; còn chống đối lão sư, chuyện mới vừa rồi ta cũng nghe nói, là Dương Ủy chủ động bảo đánh cược, Tổ An là bị động ứng đối, nếu như vậy cũng bị xử phạt, đến lúc đó có phải ngoại nhân sẽ phỏng đoán, bởi vì lão sư của học viện chúng ta thua, học viện vì mặt mũi mới đuổi hắn không, đến lúc đó đừng nói Minh Nguyệt Thành, nói không chừng sẽ truyền khắp thiên hạ, khi ấy tất cả lão sư chúng ta đều sẽ bị xem như không thua nổi.
Nghe hắn xưng hô “Lỗ đại ca thân mật, Lỗ Đức cảm giác ác hàn, bất quá không thể không thừa nhận đối phương nói có lý, nhưng nghĩ đến lời này là của kẻ thù cũ Bạch Tố Tố nói, dù có đạo lý hắn cũng không ủng hộ, tựa như mình muốn xử phạt Tổ An, Bạch Tố Tố này chưa chắc có giao tình gì, hơn phân nửa là vì buồn nôn ta, cố ý nhảy ra tìm chuyện.
Nghĩ tới đây, Lỗ Đức tự nhiên không chịu thua:
- Hừ, ta mới là thầy chủ nhiệm của học viện, xử phạt học sinh như thế nào ta quyết định, không cần Bạch lão sư nhúng tay.
Bạch Tố Tố tức giận đến nhánh hoa run rẩy, một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Lỗ Đức mắng:
- Họ Lỗ, ngươi còn nói đạo lý hay không, đây là ngươi lạm dụng chức quyền, ta muốn tố cáo ngươi.
Lỗ Đức cười lạnh:
- Dù ngươi bẩm báo kinh thành, việc này cũng quy ta quản. Làm sao, không phục, nếu không chúng ta tới luyện tay một chút?
- Hừ, đánh thì đánh, ai sợ ngươi?
Bạch Tố Tố hừ lạnh, từ trong ngực lấy ra một bông hoa đào, khí tràng cường đại tứ tán ra, học sinh ở xung quanh nhao nhao lui về sau.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật của những người khác, Tổ An nghĩ thầm kì quái, sao ta không có cảm giác gì nhỉ? Nhịn không được nhìn thoáng qua Thương Lưu Ngư mặt nhàn nhã đứng ở trước người hắn, không khỏi như có điều suy nghĩ.
Nhìn thấy đối phương lấy ra hoa đào, Lỗ Đức biến sắc, cây thước cũng lơ lửng ở trên đỉnh đầu, phảng phất như tùy thời chuẩn bị nhắm người thôn phệ.
Không giống Huyền tự ban, Hoàng tự ban bối rối bỏ chạy, học sinh của Thiên tự ban và Địa tự ban đều mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt hưng phấn nhìn hai người giữa sân.
Chỉ sợ hai người này là thực lực cao nhất trong trường ngoại trừ hiệu trưởng, Lục phẩm đại lão nha, có ít người cả một đời cũng không gặp được, càng không nói đến thấy bọn hắn giao thủ.
Ngũ phẩm giống như Viên Văn Đống, từng cái không chuyển mắt nhìn chằm chằm giữa sân, muốn từ hai người tỷ thí nhìn xem có dẫn dắt gì không, tương lai đột phá nói không chừng rất có ích lợi.
Phải biết Ngũ phẩm Lục phẩm nhìn như chỉ kém một cảnh giới, nhưng một cảnh giới này giống như thiên địa, không biết bao nhiêu người cả một đời chỉ dừng ở Ngũ phẩm, đến chết cũng không cách nào đột phá.
Chỉ có Bùi Miên Mạn nhàm chán ngáp một cái, vô ý thức nhìn về phía Tổ An, phát hiện hắn đang nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Thương Lưu Ngư, khóe môi không khỏi mỉm cười: Thật là một gia hỏa háo sắc.
Trong không khí tràn ngập khí tức khẩn trương, trên khuôn mặt yêu dã của Bạch Tố Tố xuất hiện một tia ngưng trọng, trên mặt Lỗ Đức thì khổ đại cừu thâm, thần kinh của song phương căng thẳng, đang không ngừng tìm kiếm lấy sơ hở trên người đối phương.
- Mắt lớn trừng mắt nhỏ lâu như vậy làm gì, các ngươi còn muốn đánh nữa hay không?
Thời điểm mọi người ngừng thở khẩn trương, bỗng nhiên truyền tới một thanh âm lười biếng, nhìn lại, chỉ thấy Tổ An không kiên nhẫn duỗi cái lưng mệt mỏi.
Đến từ Bạch Tố Tố, điểm nộ khí +666!
Đến từ Lỗ Đức, điểm nộ khí +666!
Những người khác ánh mắt khiếp sợ, cũng dám đồng thời đắc tội chủ nhiệm và Bạch Tố Tố, thật là tráng sĩ.
Tổ An cũng không có cách nào, vì kiếm chút điểm nộ khí, ta dễ dàng sao, hoàn toàn là cầm tánh mạng đi mạo hiểm.
Bạch Tố Tố và Lỗ Đức liếc nhau, phảng phất như hiểu tâm ý của đối phương: Hai ta đừng đánh, trước làm thịt gia hỏa tìm đường chết kia đã?
Thời điểm bọn hắn muốn dừng tay, một thanh âm lạnh lẽo uy nghiêm truyền đến:
- Các ngươi đang làm gì?
Bạch Tố Tố và Lỗ Đức biến sắc, vội vàng thu vũ khí vào, cung kính thi lễ:
- Gặp qua hiệu trưởng.
- Gặp qua hiệu trưởng!
- Gặp qua hiệu trưởng!
...
Những người khác cũng nhao nhao thi lễ, Tổ An kinh ngạc, không nghĩ tới mỹ nhân hiệu trưởng lại có uy vọng cao như vậy.
Một thân ảnh mỹ lệ chậm rãi đi tới, da trắng hơn tuyết, khuôn mặt như vẽ, mái tóc búi cao trên đầu, lộ ra cái cổ thon dài trắng nõn, hiển thị rõ cảm giác cao quý, bất kể là ai nhìn thấy cũng sẽ từ đáy lòng tán thưởng một tiếng đại mỹ nhân, chỉ bất quá ánh mắt của nàng như điện, khí chất uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Dưới váy, cái đùi tròn trịa rắn chắc như ẩn như hiện, lại thêm vớ da chăm chú bao vây, đôi chân dài hoàn mỹ hiện ra vô cùng tinh tế.
Tổ An ác ý phỏng đoán, những người này khom mình hành lễ, có phải là thừa cơ đi xem chân của nàng hay không?
Nhìn Vi Tác ở cách đó không xa, chỉ thấy hắn gắt gao nhìn chằm chằm đôi chân của Khương La Phu, trong ánh mắt đầy vẻ cuồng nhiệt, cả người cực kỳ hưng phấn, càng không ngừng nuốt nước miếng.