Lục Địa Kiện Tiên

Chương 150: Ra ngoài ý định (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ở trong nhận biết của nàng, gia hỏa hèn hạ vô sỉ kia nói không chừng thật làm ra được chuyện như vậy, nghĩ đến loại kết cục đáng sợ kia, nàng thật có chút luống cuống.

Đang muốn nói cái gì, lại một đợt đau đớn truyền đến, tất cả lời nói đều hóa thành rên rỉ thống khổ.

- Ta không dám?

Tổ An hừ lạnh, trực tiếp kéo áo khoác của nàng.

- Ngươi xem ta có dám hay không!

Trước đó cố ý vào phòng nàng tìm tòi, đáng tiếc ngoại trừ tìm được đồ ăn vặt, thì không tìm được cái gì. Trải qua khoảng thời gian này ở chung, hắn đã xác định hẳn không phải vợ chồng Sở thị và Sở Sơ Nhan muốn giết hắn, như vậy chủ sự sau màn của Tuyết Nhi là cực kỳ khả nghi.

Bị một địch nhân không biết tên ở trong tối nhìn chằm chằm, thật sự quá nguy hiểm, mình ngay cả đối phương là ai cũng không biết! Cho nên hôm nay nhất định phải tra ra chủ sử sau màn, bằng không sau này sẽ ăn ngủ không yên.

Áo khoác bị kéo, thiếu nữ lộ ra hai đoạn cánh tay tuyết trắng, Tổ An không thể không thừa nhận, danh tự của nàng lấy rất chuẩn xác, thật là da trắng hơn tuyết.

- Ta nhất định sẽ giết ngươi! Ôi...

Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +998!

Tổ An nhướng mày:

- Đến tình cảnh như vậy, ngươi còn không nói? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, quần áo trên người ngươi tổng cộng không có mấy món, a, chờ chút, ngươi không phải là cố ý lộ cho ta nhìn, muốn câu dẫn ta đó chứ?

Câu dẫn em gái ngươi!

Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +1024!

Tuyết Nhi sắp điên rồi, vừa phải nhẫn nhịn bụng dưới truyền đến thống khổ, vừa bị hắn dùng ngôn ngữ tra tấn, chờ ta khôi phục, nhất định phải xé nát miệng của người này.

- Không nói ta sẽ xé.

Tổ An đưa tay kéo cổ áo của nàng, nhưng không có chân chính động thủ, dù sao bản ý của hắn không phải muốn khinh bạc nàng, mà muốn ép hỏi ra hắc thủ phía sau màn.

- Là ngươi bức ta!

Đúng lúc này, trong mắt Tuyết Nhi bỗng nhiên hiện lên lục mang, thanh âm băng lãnh thấu xương.

Tổ An cảm thấy lông tơ toàn thân dựng đứng, hắn không chút suy nghĩ trực tiếp triệu hồi ra Đại Phong, thuấn di mấy chục trượng.

Cơ hồ trong nháy mắt đó, bím tóc của Tuyết Nhi phảng phất như bị giải khai phong ấn, nhanh chóng dài ra, giống như linh xà đâm tới hắn.

- Ta sát, cái này là tình huống gì!

Tổ An kinh hồn táng đảm, nữ nhân này là làm ảo thuật sao? Bím tóc tinh xảo lúc này lại giống như đầu của Mỹ Đỗ Toa, mang theo uy áp kinh khủng.

Hắn tận mắt thấy vách tường ở trước mặt bím tóc của đối phương phảng phất như giấy, trong nháy mắt bị đâm thành lỗ thủng, nếu không phải vừa rồi hắn triệu hồi ra Đại Phong, thi triển kỹ năng thuấn di, chỉ sợ lúc này đã bị đâm đến không còn sót lại cặn bã.

Tuyết Nhi hiển nhiên cũng không ngờ tới đối phương có thể lui nhanh như vậy, vội vàng đuổi tới.

- Họ Tổ, ta muốn nghiền xương ngươi thành tro! Ôi...

Tuyết Nhi ghé vào bên cạnh khung cửa, đang muốn lao ra lại nhịn không được che bụng.

Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +996!

Tổ An nuốt một ngụm nước bọt, thần kinh của nữ nhân này không khỏi quá cứng rồi, vậy mà có thể nhịn được đau nhức kịch liệt khi sinh nở? Vạn nhất nàng lại giết tới, chỉ sợ mình sẽ nguy hiểm.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng huyên náo, hiển nhiên trong phủ đã có người nghe được động tĩnh bên này chạy tới.

Trên mặt Tuyết Nhi hiện lên vẻ giãy dụa, cuối cùng vẫn chạy ra ngoài, bỗng nhiên ngừng ở trên tường viện, quay đầu oán hận trừng Tổ An:

- Ta sẽ trở về tìm ngươi!

Nói xong thân hình lóe lên, đã biến mất ở trong đêm tối.

Nàng vừa rời đi không bao lâu, một bóng người xinh đẹp bay tới, váy trắng bồng bềnh, như tiên nữ hạ phàm, không phải Sở Sơ Nhan thì là ai?

Nhìn thấy Tổ An máu me khắp người, nàng giật nảy mình:

- Ngươi làm sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?

Thấy được nàng, Tổ An thở dài một hơi, nhìn nàng lộ ra tiếu dung tự nhận là anh tuấn nhất, sau đó té xỉu ở trong ngực đối phương.

Lúc đầu thương thế của hắn đã rất nặng, vừa rồi triệu hoán Đại Phong tránh né sát chiêu của Tuyết Nhi, càng hao hết tất cả nguyên khí, trước đó một mực dựa vào ý chí gắng gượng, bây giờ nhìn thấy Sở Sơ Nhan, cả người duy trì không nổi, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Thấy đối phương ngã vào trong ngực mình, Sở Sơ Nhan vô ý thức muốn đẩy hắn ra, nhưng nhìn thấy toàn thân hắn chảy máu, lại do dự một chút, trong chớp mắt đó đối phương đã nằm ở trong ngực nàng.

Nghĩ đến trước đó đối phương giả vờ, Sở Sơ Nhan nhíu mày, nghĩ thầm lần này nếu dám gạt ta... Bất quá nguyên lực của nàng hơi tra xét, sắc mặt liền đại biến, nguyên lai đối phương là thật mạng sống như treo trên sợi tóc.

Đợi Tổ An tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên giường, mà trong phòng đã tụ tập không ít người, ngoại trừ Sở Sơ Nhan, còn có vợ chồng Sở Trung Thiên, mặt khác ngay cả người của nhị phòng tam phòng cũng tới, không ít người đang nghiên cứu lỗ thủng trên tường do Tuyết Nhi chọc ra, từng cái tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

Tổ An thầm nghĩ may mắn vừa rồi trước khi té xỉu đã thu Dao Găm Có Độc vào không gian bàn phím, nếu bị những người này nhặt được, thì sẽ rất phiền phức.

Lúc này toàn thân hắn băng bó vải trắng, nghĩ thầm từ khi ta tới thế giới này, giống như thường xuyên thụ thương, đây là lần thứ mấy bị quấn thành như vậy rồi?

Đột nhiên cảm giác trên trán có khăn tay nhẹ nhàng lau mồ hôi cho hắn, tập trung nhìn vào, phát hiện nguyên lai là Sở Hoàn Chiêu ngồi ở bên giường, gương mặt đáng yêu tràn đầy lo lắng.

Trong lòng Tổ An vừa cảm động lại oán thầm, so sánh với nàng, Sở Sơ Nhan lại đứng ở cách đó không xa như người không việc gì, giống như tổn thương là chồng của người khác, vẫn là cô em vợ biết đau lòng tỷ phu.

Thấy hắn mở mắt, Sở Hoàn Chiêu mừng rỡ nói:

- Cha mẹ, tỷ tỷ, hắn tỉnh.

Sở Trung Thiên vội vàng tới hỏi thăm:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Tổ An nói:

- Đau nhức...

Sở Trung Thiên ừ một tiếng:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️