Trịnh Đán mỉm cười:
- Chúng ta sắp trở thành người một nhà, sự tình của ngươi chính là chuyện của ta, có gì cứ mở miệng.
Tang Thiên oán thầm, ngoài miệng nói rất dễ nghe, kết quả ngay cả cầm tay cũng không cho:
- Bây giờ trong tay Tổ An không phải là có phiếu nợ 750 vạn lượng sao, nhưng hắn ởr phủ có Sở gia bảo hộ, thời gian còn lại đều ở học viện, ngươi cũng biết ta không tiện nhúng tay sự tình trong học viện, cho nên ngươi có thể tiếp cận hắn, giúp ta đoạt giấy nợ về hay không?
- Ta làm sao tiếp cận hắn?
Trịnh Đán nhíu mày, trong lòng ẩn ẩn có dự cảm không tốt.
- Anh hùng thiên hạ cũng khó qua ải mỹ nhân, huống chi là loại phế vật kia, lại thêm ngươi xinh đẹp như vậy, chủ động tiếp cận hắn mà nói, nhất định có thể mê đến hắn thần hồn điên đảo, dễ như trở bàn tay.
Tang Thiên làm thủ thế dễ như trở bàn tay, khóe miệng cười lạnh.
Sắc mặt của Trịnh Đán phát lạnh, trực tiếp đứng dậy lạnh lùng nói:
- Ngươi coi ta là loại người nào?
- Ta biết như vậy có chút ủy khuất ngươi, nhưng hiện tại bên người ta tin nhất chính là ngươi, cho nên mới tìm ngươi.
Tang Thiên vội vàng giải thích.
Trịnh Đán tức đến bật cười:
- Cho nên ngươi để vị hôn thê của mình đi câu dẫn nam nhân khác?
Tang Thiên nhướng mày:
- Đừng nói khó nghe như vậy, chỉ thừa cơ tiếp cận một chút mà thôi, cũng không phải để ngươi lên giường với hắn, tên kia chỉ là phế vật, lấy mỹ mạo của ngươi, chỉ cần nói ngọt vài câu, thì có thể để hắn nói gì nghe nấy.
Trịnh Đán lạnh lùng nói:
- Thê tử của hắn là đệ nhất mỹ nhân của Minh Nguyệt Thành Sở Sơ Nhan, cả ngày cùng nàng ở chung một chỗ, sẽ là nam nhân chưa thấy qua việc đời sao.
Ánh mắt của Tang Thiên xoay động, nảy ra ý hay:
- Trong lòng ta, không cảm thấy ngươi thua Sở Sơ Nhan chỗ nào, luận dung mạo hai ngươi mỗi người một vẻ khó phân cao thấp, sở dĩ nàng giẫm ở trên đầu ngươi, được chọn làm đệ nhất mỹ nhân, chỉ bởi vì nàng là nhi nữ của Công Tước, chẳng lẽ ngươi không muốn đoạt nam nhân của nàng tới, ra một ngụm ác khí?
Hắn biết vị hôn thê này của mình ngày bình thường nhàn tĩnh, nhưng trong lòng vẫn âm thầm so sánh với Sở Sơ Nhan, phàm là chuyện dính đến đối phương, tất nhiên sẽ mất đi bình tĩnh.
Quả nhiên, nghe hắn nói, con mắt của Trịnh Đán sáng lên, hiển nhiên đã bị thuyết phục:
- Ngươi đã không ngại, vậy ta sẽ tiếp cận Tổ An kia thử một chút, bất quá vạn nhất đến lúc đó thật bị hắn chiếm tiện nghi, thua thiệt chính là ngươi.
Tang Thiên cười ha ha:
- Người khác không biết, ta còn không biết sao, mặc dù ngươi xưa nay tính tình dịu dàng, nhưng trong xương lại mắt cao hơn đầu, phế vật như Tổ An há sẽ vào pháp nhãn của ngươi, làm sao có thể để hắn chiếm tiện nghi.
Trịnh Đán nhàn nhạt nói:
- Vậy thì nói không chắc, ngươi bảo ta thi triển mỹ nhân kế, nếu hắn một chút chỗ tốt cũng không chiếm được, chưa chắc sẽ thật mắc câu, cho nên chúng ta phải làm tốt dự tính xấu nhất, tiêu chuẩn lớn nhất ngươi có thể tiếp nhận là gì?
- Nhiều nhất chỉ có thể ôm một cái, không, không đúng, nhiều nhất chỉ có thể nắm tay.
Tang Thiên vội vàng đổi giọng, nghĩ đến vị hôn thê bị Tổ An chiếm tiện nghi, thịt trên mặt hắn không nhịn được co giật.
- Sau đó ta nhất định sẽ chặt tay hắn xuống.
Trịnh Đán khẽ cười, nghĩ thầm nắm tay lại có chuyện gì, rửa một chút không được sao, nói cho cùng là lòng chiếm hữu của những nam nhân này quấy phá.
- Đúng rồi, ngươi cầm giấy nợ kia làm gì, ngươi cho rằng Mai Hoa Bang trả nổi 750 vạn lượng bạc?
Trịnh Đán tò mò hỏi.
- Bọn hắn không trả nổi, nhưng chủ tử phía sau bọn hắn trả nổi.
Tang Thiên cười lạnh, mặc dù trước mắt song phương là quan hệ hợp tác, nhưng dù sao không phải một đường, tương lai khó đảm bảo không trở mặt, mình giữ lại cái này, đến lúc đó sẽ hữu dụng.
Trịnh Đán khẽ gật đầu, âm mưu phía sau nàng cũng lười hỏi đến, địa vị càng cao, tính toán sẽ càng hèn hạ dơ bẩn:
- Nói tình báo về Tổ An đi, trước kia chỉ nghe qua chút tin đồn, hôm nay ngươi tận mắt thấy hắn, cho ra tình báo hẳn sẽ chuẩn xác hơn.
Hồi tưởng lại tình huống ở trong đổ phường, Tang Thiên căm hận nói:
- Hắn chính là một gia hỏa ỷ vào Sở gia, tiểu nhân đắc chí liền tùy tiện, hơn nữa làm người vô sỉ, cực kỳ vô sỉ...
Hắt xì...
Tổ An hắt hơi, sờ mũi suy nghĩ, đến cùng là ai ở sau lưng nói xấu hắn.
Sở Sơ Nhan nhìn hắn:
- Có phải bây giờ ngươi rất đắc ý đúng không?
Tổ An cười nói:
- Bất kể là ai thắng được 750 vạn lượng, đều khó tránh khỏi không đắc ý.
Sở Sơ Nhan hừ lạnh:
- Sự tình hôm nay huyên náo lớn như thế, cha mẹ ta khẳng định đã biết, đến lúc đó nhìn ngươi kết thúc như thế nào.
Tổ An sững sờ:
- Ta thắng tiền cũng là vấn đề sao?
Sở Sơ Nhan nhàn nhạt nói:
- Có tiền hay không không quan trọng, cha mẹ ta coi trọng nhất chính là thanh danh, mọi người đều biết Sở gia chúng ta nghiêm cấm đánh bạc, lần này ngươi huyên náo lớn như thế, còn xém chút làm cho tư binh của gia tộc xung đột với quân đội địa phương, bọn hắn khẳng định sẽ xử phạt ngươi.
Vẻ mặt của Tổ An khó chịu:
- 750 vạn lượng, nhà các ngươi lợi nhuận một năm nhiều như vậy sao, như vậy cũng phải bị phạt.
- Mấu chốt là ngươi cầm được 750 vạn lượng rồi sao?
Sở Sơ Nhan nói để hắn nghẹn lời.
- Ai cũng biết 750 vạn lượng này bọn hắn không có khả năng trả, Sở gia chúng ta lại vì giấy nợ kia bốc lên phong hiểm to lớn, cha mẹ ta tự nhiên sẽ không vui.