Dù xưa nay tính tình nàng thanh lãnh, cũng chịu không nổi gia hỏa này gây chuyện.
Nhạc Sơn trực tiếp dẫn Tổ An ra ngoài, hiển nhiên ở Sở gia phục thị nhiều năm như vậy, thường thấy các loại lễ nghi quý tộc, hắn cũng chịu không được hành vi lưu manh vô lại của đối phương.
Ánh mắt của Mai Siêu Phong âm trầm nhìn bóng lưng bọn hắn rời đi, nắm đấm bóp khanh khách rung động.
- Bang chủ, chúng ta thật phải trả tên kia 750 vạn lượng sao?
Một thủ hạ không có mắt biểu đạt sầu lo của mình.
- Trả con mẹ ngươi!
Mai Siêu Phong tát tên kia đến bò không dậy được.
Hắn âm trầm đi về phòng của mình, một thân ảnh xinh xắn đã đợi lâu.
- Kiều cô nương, ngươi bảo ta viết xuống giấy nợ, chuyện này ngươi dự định khắc phục hậu quả ra sao?
Mai Siêu Phong đóng cửa lại, ngữ khí đã rất bất thiện.
- Tình huống lúc đó ngươi cũng không phải không biết, không viết có thể thuận lợi vượt qua sao?
Thiếu nữ kia tự nhiên chính là Tuyết Nhi, nàng thấy Mai Siêu Phong tức đến run rẩy, không khỏi an ủi.
- Yên tâm đi, giấy nợ ở trong tay phế vật Tổ An kia, muốn lấy được rất dễ dàng.
Mai Siêu Phong nhướng mày:
- Chỉ sợ hắn giao giấy nợ cho Sở gia.
Tuyết Nhi lắc đầu:
- Không cần phải lo lắng, Sở Sơ Nhan từ trước đến nay thanh cao, chắc chắn sẽ không cầm tiền của Tổ An; Sở Trung Thiên làm người ngay ngắn, Sở gia lại nghiêm cấm đánh bạc, hắn càng sẽ không lấy tiền đánh bạc, nói đến lần này trở về, Tổ An không chỉ không được tán thưởng, ngược lại còn sẽ bị Sở gia trách phạt, dù sao hắn đã phạm vào gia quy của Sở gia.
- Phạt nặng hơn nữa cũng chỉ là gia pháp, chẳng lẽ bọn hắn còn đuổi Tổ An ra Sở gia sao?
Mai Siêu Phong hậm hực nói.
Tuyết Nhi thở dài:
- Mặc dù 750 vạn lượng rất nhiều, nhưng nếu có thể thành công để Tổ An bị đuổi khỏi Sở gia, cũng không phải không thể tiếp nhận.
Mai Siêu Phong:
- ...
Hắn không còn gì để nói, nghĩ thầm không phải tiền của ngươi ngươi không đau lòng đúng không, tiểu nương bì ngươi biết 750 vạn lượng là khái niệm gì không, mời sát thủ cũng không biết có thể mời bao nhiêu, thậm chí trực tiếp diệt trừ Sở gia gia chủ cũng không phải không có khả năng, đối phó một củi mục, cần phải tốn nhiều tiền như vậy?
May mắn Tuyết Nhi nói để hắn hết giận:
- Yên tâm đi, đêm nay ta sẽ đích thân xuất thủ, không chỉ giúp ngươi cướp giấy nợ về, đồng thời cũng sẽ giết tiểu tử thúi kia, triệt để giải trừ hậu hoạn.
Mai Siêu Phong mừng rỡ:
- Đa tạ Kiều cô nương.
Kỳ thật lấy tu vi của hắn, muốn giết Tổ An còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến, nhưng Tổ An không ở học viện chính là ở Sở gia, hắn căn bản không có cách nào ra tay, bây giờ Tuyết Nhi từ trong nội bộ Sở gia xuất thủ, muốn giải quyết Tổ An sẽ thuận tiện hơn mình nhiều lắm.
Lúc này ở Trịnh gia, cách Ngân Câu Đổ Phường không xa, một nữ tử mặc cung trang mỹ lệ đang pha trà, khuôn mặt trắng nõn tú lệ, đường cong nhu hòa thoáng như một bút phác hoạ, thần sắc cả người cực kì chuyên chú, đôi mắt thanh tịnh, phối hợp da thịt trắng nõn như ngọc, quả thật là xinh đẹp tuyệt luân.
- Tang công tử làm sao vậy, hình như dáng vẻ rất tức giận.
Nữ tử bưng một ly trà đến trước mặt nam tử đối diện, toàn bộ quá trình động tác cực kì ưu nhã, trong lúc phất tay rất có vẻ đẹp cổ điển.
Nam tử đối diện nàng chính là Tang Thiên mới vừa từ Ngân Câu Đổ Phường đi ra.
- Tay nghề pha trà của Trịnh tiểu thư quả nhiên là nhất tuyệt.
Cảm nhận được khí chất yên tĩnh dịu dàng của đối phương, tâm tình nôn nóng của Tang Thiên cũng thong thả mấy phần.
Nữ tử mỹ lệ mỉm cười:
- Chờ thành thân xong, ta có thể pha cho ngươi uống mỗi ngày.
Nguyên lai nữ tử mỹ lệ này chính là thiên kim tiểu thư của Trịnh gia Trịnh Đán, Trịnh gia đã cùng Tang gia lập thành hôn ước, bây giờ nàng đã là vị hôn thê của Tang Thiên.
Mặc dù đã không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng trong mắt Tang Thiên vẫn hiện lên vẻ kinh diễm, vốn nghe phụ thân nói hắn và con gái của một thương nhân ở Minh Nguyệt Thành thông gia, hắn còn rất không tình nguyện, vì thế không ít lần cãi nhau với phụ thân, nhưng nhìn thấy Trịnh Đán, tất cả kháng cự và chần chờ đều biến mất, bởi vì nữ nhân này quá đẹp, cưới được nữ tử như vậy tựa hồ cũng không phải thiệt thòi gì.
- Đa tạ Trịnh tiểu thư.
Thời điểm Tang Thiên tiếp nhận chén trà, ý đồ thừa cơ sờ tay đối phương, nhưng lại bị đối phương tránh né.
Trịnh Đán khẽ mở môi son:
- Tang công tử, thành thân xong ngươi muốn làm cái gì, ta tự nhiên sẽ theo ngươi, bất quá bây giờ...
Ngụ ý của nàng rất rõ ràng, để hắn không được ở trước khi thành thân có cử động vượt qua lễ giáo gì.
Trong mắt Tang Thiên lóe lên vẻ tức giận, bất quá rất nhanh liền che giấu, đối phương càng như vậy, càng để hắn tâm giống như mèo cào, thậm chí hắn cảm thấy nam nhân rất tiện, đồ vật dễ dàng có được thường thường đều không trân quý, càng khó đắc thủ lại càng ngày nhớ mong đêm.
- Vừa rồi ở Ngân Câu Đổ Phường phát sinh một số chuyện...
Vì che giấu xấu hổ trong lòng, Tang Thiên đại khái nói sự tình vừa rồi một lần.
Trên gương mặt trắng nõn hoàn mỹ của Trịnh Đán lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Ah, Ngân Câu Đổ Phường để Tổ An thắng 750 vạn lượng? Nghe đồn con rể Sở gia kia là phế vật, xem ra truyền ngôn quả nhiên không thể tin.
Nghe nàng khen ngợi nam nhân khác, trong lòng Tang Thiên không thoải mái:
- Hừ, bất quá chỉ là vận khí cứt chó mà thôi, hắn chỉ cược hai ván, không biết làm sao lại mèo mù vớ cá rán.
Trịnh Đán hé miệng cười duyên, đôi môi đỏ thắm phác hoạ ra đường cong cực đẹp, nàng đoán được tâm tư của nam nhân, nên không nói gì nữa.
Tang Thiên nói tiếp:
- Đúng rồi, lần này tới là có chuyện muốn nhờ ngươi giúp một tay.