Mai Hoa Thất chỉ cảm thấy toàn thân toát ra khí lạnh, phảng phất như nói sai một câu sẽ bị đông cứng thành băng điêu, vội vàng phất tay để thủ hạ lui ra, sau đó cười làm lành nói:
- Sở tiểu thư nói đùa, chúng ta làm sao dám động thủ, là những người kia không có ánh mắt.
- Vậy ngươi ngăn không cho chúng ta đi là vì sao, còn năm vạn lượng bạc kia đâu?
Thấy không có nguy hiểm, Tổ An lại nhảy ra ngoài.
Nhìn thấy bộ dáng đắc ý của hắn, Mai Hoa Thất nhức cả trứng, hiện tại rốt cục lý giải được cảm thụ của Mai Hoa Thập Tam, gia hỏa này thật quá tiện, mỗi lần đều chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng.
- Ngân Câu Đổ Phường chúng ta rất giữ chữ tín, làm sao có thể không trả tiền, người đâu, lấy ngân phiếu ra cho công tử.
Mai Hoa Thất rất khó chịu, nhưng không thể không cười, càng nghĩ càng có quỷ hỏa bốc lên.
Đến từ Mai Hoa Thất, điểm nộ khí +344!
Năm vạn lượng bạc quá nặng, mang đi không tiện, cho nên thường thường đều sử dụng ngân phiếu.
Mai Hoa Thất tiếp nhận ngân phiếu mà thủ hạ đưa tới:
- Xin công tử cầm lấy.
Mặc dù năm vạn lượng bạc có chút đau lòng, nhưng Ngân Câu Đổ Phường vẫn ra nổi, chứ thanh danh mà mất thì xong đời.
Thấy Tổ An tiếp nhận ngân phiếu còn đếm từng tờ, Mai Hoa Thất không khỏi tức xạm mặt lại:
- Chẳng lẽ Tổ công tử hoài nghi chúng ta đưa thiếu?
- Đúng vậy, đếm rõ ràng cho chắc ăn.
Tổ An vừa nói vừa đưa một nửa cho Sở Sơ Nhan.
- Nương tử, giúp ta đếm một chút.
Sở Sơ Nhan nghiêng người đi, hiển nhiên không muốn lấy tiền bẩn.
Nghe Tổ An nói, nhân viên của sòng bạc đều tức xạm mặt lại, nghĩ thầm sắc mặt đếm tiền của gia hỏa này sao mất dạy như vậy.
Tổ An chú ý tới hệ thống lại thu được điểm nộ khí, mặc dù không nhiều bằng một người cống hiến, nhưng thắng ở Mai Hoa Bang nhiều người nha, lại hơn ngàn điểm nộ khí vào tay.
- Công tử đếm xong chưa?
Mai Hoa Thất áp chế lửa giận hỏi.
- Ai nha, lúc đầu đã tính xong, kết quả bị ngươi quấy rầy, lại quên đi.
Tổ An nhất kinh nhất sạ nói, sau đó đếm lại từ đầu.
Mai Hoa Thất:
- ...
Đao của ta đâu!
Đến từ Mai Hoa Thất, điểm nộ khí +800!
Tổ An lại đếm một lần, lúc này vẫn chưa thỏa mãn nói:
- Cảm giác đếm tiền thật sảng khoái.
Trong lòng Mai Hoa Thất đang rỉ máu, mẹ nó cái kia chính là tiền của chúng ta, bất quá bụng dạ của hắn cực sâu, trên mặt vẫn cười rạng rỡ:
- Công tử là định rời đi sao?
Tổ An ngoẹo đầu, cười như không cười nhìn hắn:
- Ngươi là thật muốn cản chúng ta sao, nương tử...
- Ah không không không...
Thấy hắn động một chút lại dời Sở đại tiểu thư ra, Mai Hoa Thất thầm mắng một tiếng, vội vàng khoát tay nói.
- Công tử chớ nên hiểu lầm, là ta cảm thấy hôm nay vận may của công tử tốt như vậy, không cược nhiều mấy ván thì quá đáng tiếc.
Nghe hắn nói, Sở Sơ Nhan nhướng mày, cái này hiển nhiên là đổ phường không cam tâm Tổ An thắng tiền rời đi, muốn lưu hắn lại đánh tiếp.
Sáo lộ như vậy quá rõ ràng, thậm chí nàng chẳng muốn nhắc nhở Tổ An, nghĩ thầm là người đều sẽ nhìn thấu và cự tuyệt.
Ai biết Tổ An lại đáp ứng:
- Ta cũng cảm thấy hôm nay vận khí của ta rất tốt, ngươi đã thành tâm mời ta thắng thêm tiền, nếu ta đi thực quá có lỗi với ngươi, tốt, ta lại cược mấy ván!
- Công tử, mời tới bên này!
Mai Hoa Thất mừng rỡ, hắn rất sợ đối phương rời đi, bây giờ lưu lại, không chỉ để ngươi phun ra tiền thắng trước đó, còn phải để ngươi nợ đến táng gia bại sản.
Sở Sơ Nhan thấy Tổ An nghênh ngang trở lại trên chiếu bạc, bàn tay siết chặt, gia hỏa này biết rõ là cạm bẫy còn đần độn nhảy vào, khó trách trước kia người trong thành đều nhìn hắn như vậy.
Đến từ Sở Sơ Nhan, điểm nộ khí +233!
Sắc mặt của nàng triệt để trầm xuống, mới đầu bởi vì sự tình lúc trước còn nhìn với con mắt khác, nhưng bây giờ phát hiện hắn vẫn là phế vật, xem ra là ta nghĩ nhiều rồi.
Vừa nghĩ như thế, cả người nàng lại lạnh nhạt xuống, không nhanh không chậm đi theo, tâm tình không còn chập chờn.
Bởi vì có vết xe đổ, Mai Hoa Thất không yên lòng để cho đệ tử thao tác, mà tự mình lên trận.
- Nha, tự mình lên trận, là sợ thua sao?
Tổ An hài hước hỏi.
Hô hấp của Mai Hoa Thất cứng lại, cười làm lành nói:
- Sao có thể chứ, gia hỏa này tâm tính không tốt, hiện tại tay đã run lên, không lay được xúc xắc; công tử cũng không cần lo lắng, vận khí của ngài tốt, tin tưởng khẳng định sẽ thắng.
Trong lòng của hắn lại cười lạnh, vận khí? Đến sòng bạc, phàm là người muốn dựa vào vận khí, đều thua đến ngay cả lão bà và nữ nhi cũng bị bán vào thanh lâu.
- Ta cảm thấy cái miệng này của ngươi rất linh, mượn cát ngôn của ngươi, bắt đầu đi.
Tổ An cũng nở nụ cười.
Mai Hoa Thất dò hỏi:
- Không biết lần này công tử muốn cược bao nhiêu?
Tổ An phất tay:
- Đương nhiên vẫn cược hết, nếu không làm sao xứng với khí chất của ta?