Tổ An ngượng ngùng buông tay ra, vừa rồi thừa dịp vây quanh nàng tránh né, không ít lần tiện tay tiếp xúc, không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị nàng khám phá ra ý đồ.
Nói đến làn da của lão bà tiện nghi thật mát, cả người tựa như băng điêu vậy.
- Ngươi nói ngươi bị sét đánh là Mai Hoa Thập Nhị làm, có chứng cớ gì không?
Sở Sơ Nhan hỏi.
- Chính miệng hắn nói nha.
Tổ An thấy nàng không có ý tứ chặn đường, nghĩ thầm nữ nhân này không phải đùa thật chứ, mượn cớ để Tuyết Nhi làm thịt hắn?
- Vậy hắn đâu?
- Đã chết, hài cốt không còn.
- ...
- Ngươi ăn nói bậy bạ, tùy tiện một câu đã muốn tiểu thư ra mặt?
Sở Sơ Nhan ngăn Tuyết Nhi lại, sau đó mở miệng nói:
- Tuyết Nhi nói không sai, mặc dù Mai Hoa Bang chỉ là hắc bang, nhưng thế lực sau lưng khá phức tạp, không có chứng cứ rõ ràng, chúng ta cũng không thể làm gì bọn hắn.
- Tiểu thư, ta nhìn gia hỏa này chính là thuận miệng nói bậy, tại sao Mai Hoa Bang phải bốc lên phong hiểm đắc tội Sở gia chúng ta đi đối phó hắn.
Tuyết Nhi thở hổn hển, bộ ngực nhỏ không ngừng chập trùng, nghĩ thầm vì sao hiện tại thân thể của gia hỏa này tốt như vậy,
Sở Sơ Nhan gật đầu, hiển nhiên có chút đồng ý cái nhìn của Tuyết Nhi, nếu tùy tiện đến nhà hỏi tội, đối phương đòi chứng cứ, ngươi có thể làm gì.
Tổ An có chút hối hận vì sớm giết chết Mai Hoa Thập Nhị, sớm biết như thế, lúc ấy nên buộc hắn viết lời khai, bất quá cái này chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, tình hình lúc ấy căn bản không thực tế.
- Coi như sự tình của Mai Hoa Thập Nhị không có chứng cứ, nhưng hôm nay ở cửa trường học, Mai Hoa Thập Tam lại chạy tới uy hiếp ta, nói muốn chém đứt tay chân, từng đao từng đao dằn vặt ta đến chết, chuyện này tổng không phải giả nha?
Ăn bám phải có giác ngộ ăn bám, hắn rất xem thường loại người, rõ ràng có thể nhờ chỗ dựa dễ dàng giải quyết sự tình, nhưng nhất định phải tự mình khổ sở đi làm, lại nói ta ăn được cơm chùa, không phải là dựa vào năng lực của mình sao?
- Sao Mai Hoa Thập Tam lại vô duyên vô cớ chạy đến học viện uy hiếp ngươi? Ta xem là ngươi có chuyện gì xấu nằm ở trong tay bọn họ nha.
Tuyết Nhi kéo tay tiểu thư, cười lạnh nhìn hắn.
Tổ An cười như không cười nhìn nàng:
- Ta phát hiện từ vừa mới bắt đầu, ngươi vẫn thay Mai Hoa Bang nói chuyện, không phải ngươi và bọn hắn có quan hệ gì đó chứ?
Tuyết Nhi giật nảy mình, vô ý thức nhìn Sở Sơ Nhan, vội vàng giải thích:
- Ta làm sao có thể liên quan gì với người Mai Hoa Bang, chỉ là không ưa nhìn ngươi hung hăng càn quấy như vậy mà thôi.
- Sự tình hôm nay rất nhiều người thấy được, không tin có thể kéo Nhị tiểu thư tới hỏi, nàng cũng chính mắt thấy, cục tức này Sở gia chúng ta phải nhịn xuống sao?
Tổ An lòng đầy căm phẫn nói.
Sở Sơ Nhan nghĩ thầm gia hỏa này thật không coi mình là ngoại nhân, nhanh như vậy liền mở miệng một tiếng Sở gia chúng ta nói tự nhiên như vậy, nhưng suy nghĩ một chút vẫn đáp:
- Mai Hoa Bang cũng không đơn giản, thế lực sau lưng chúng ta đến nay không mò ra là ai, huống chi mặc dù cha ta là Công Tước, nhưng không có chức vụ, nhúng tay chính vụ địa phương chính là vượt quyền, cho nên đơn thuần vì một câu uy hiếp, chúng ta không có khả năng đi hưng sư vấn tội.
Tổ An nhếch miệng:
- Sở gia đường đường Công Tước Phủ, kết quả ngay cả một hắc bang cũng không giải quyết được, ta cũng cảm thấy xấu hổ thay các ngươi.
Sở Sơ Nhan:
- ...
Tuyết Nhi chống nạnh mắng:
- Ngươi còn lên mặt lên mũi? Ngươi hiểu chính trị triều đình sao, ngươi hiểu thân ở vị trí cao như giẫm trên băng mỏng sao, ngươi hiểu tình cảnh hiện tại của lão gia sao, cái gì cũng không hiểu, còn ở nơi này phát ngôn bừa bãi.
Tổ An nhìn nàng một cái:
- Được được được, ngươi cái gì cũng hiểu, kết quả còn không phải chỉ có thể làm tiểu nha hoàn.
Hô hấp của Tuyết Nhi cứng lại, tựa như cầu khẩn nhìn Sở Sơ Nhan:
- Tiểu thư, ta thật muốn đánh hắn.
Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +367!
Sở Sơ Nhan mỉm cười:
- Được rồi, đừng không biết lớn nhỏ, hắn dù sao cũng là cô gia, hai ngươi cả ngày gây sự giống như hoan hỉ oan gia vậy.
Tuyết Nhi lập tức nhảy dựng lên, vẻ mặt ủy khuất nói:
- Hoan hỉ oan gia với hắn? Tiểu thư ngươi đừng buồn nôn ta.
Tổ An không để ý nàng, nói với Sở Sơ Nhan:
- Sớm biết Sở gia các ngươi không đáng tin cậy, ta tự có biện pháp giải quyết, bất quá cần ngươi giúp ta đứng đài.
Trước đó Mai Hoa Thập Nhị và Mai Hoa Thập Tam liên tiếp ra tay với hắn, nén giận cũng không phải tính tình của hắn, huống chi hắn lo lắng bị động phòng ngự, trời mới biết lần sau Mai Hoa Bang sẽ điên cuồng như thế nào, đã như vậy, còn không bằng vượt lên trước xuất kích, triệt để phế Mai Hoa Bang.
- Đứng đài?
Vẻ mặt Sở Sơ Nhan nghi hoặc.
- Ý tứ là chỗ dựa.
Tổ An giải thích.
- Đợi lát nữa ta phải đi Mai Hoa Bang một chuyến, không cần ngươi làm chuyện gì, chỉ cần cam đoan an toàn của ta là được.
Tuyết Nhi hừ lạnh:
- Không phải là cáo mượn oai hùm sao.
Tổ An không thèm để ý:
- Chủ yếu là sợ Mai Hoa Bang bị ta đánh quá đau nhức, chó cùng rứt giậu mà thôi.
- Chỉ bằng ngươi?
Tuyết Nhi cười nhạo, một bộ không biết tự lượng sức mình.
Sở Sơ Nhan lại nhẹ gật đầu:
- Tốt, ta đi với ngươi, bất quá trước đó tuyên bố, ta chỉ đại biểu cá nhân ta, không đại biểu Sở gia giúp ngươi.
- Yên tâm, không cần.
Tảng đá lớn trong lòng Tổ An rơi xuống, có nàng đi cùng, cái mạng nhỏ của mình tự nhiên sẽ không lo.
- Ngươi đến cùng đánh chủ ý gì?
Tuyết Nhi nhíu mày, nhìn hắn tràn đầy tự tin, cũng có chút tò mò.
- Nói sẽ mất linh.
Tổ An khoát tay, làm cái tư thế mời.
- Nhan nhi, mời.
Sở Sơ Nhan nhíu mày, còn có chút không quen xưng hô như thế này, nhưng thấy hắn mặt dày mày dạn, đành từ bỏ tâm tư uốn nắn.