Lục Địa Kiện Tiên

Chương 115: Mặc quần xong liền không nhận nợ (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tổ An có chút tiếc nuối thở dài, sau đó sửa sang lại áo quần, sải bước đi vào.

Trong đại sảnh, Sở Trung Thiên, Sở phu nhân, còn có Sở Sơ Nhan, Sở Hoàn Chiêu ngồi vây quanh một cái bàn tròn, trên bàn đã bày đầy món ngon.

Sở Hoàn Chiêu nhìn hắn đưa mắt liếc ra hiệu, im lặng nhắc nhở hắn cẩn thận.

Tổ An nghĩ thầm tiểu nha đầu này thật đúng là giảng nghĩa khí, trước đó không uổng công thương nàng.

Chỉ thấy sắc mặt của Sở phu nhân âm trầm:

- Tốt ngươi cái Tổ An, ở trước mặt chúng ta cũng dám thông đồng nha hoàn trong phủ, ngươi đặt Sơ Nhan ở chỗ nào, đặt chúng ta ở chỗ nào?

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +447!

Nàng làm sao có thể không giận, lúc đầu gả nữ nhi cho phế vật như thế, nàng đã rất không hài lòng, kết quả hắn nhanh như vậy đã bắt đầu thông đồng nữ quyến trong phủ, thật sự là lẽ nào lại như vậy, lật trời rồi!

- Oan uổng, ta không có thông đồng nàng nha!

Tổ An kêu oan.

Tần Vãn Như hừ lạnh:

- Còn dám giảo biện, khinh chúng ta tai điếc đúng không?

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +522!

Sở Trung Thiên ở một bên ho nhẹ, nói bổ sung:

- Tiểu An, ngươi không phải tu hành giả, có lẽ không biết đối với chúng ta mà nói, chút khoảng cách ấy, bên ngoài phát sinh cái gì cũng có thể nghe được nhất thanh nhị sở.

Tổ An nghĩ thầm nhạc phụ tiện nghi kia tính tình ngược lại rất tốt:

- Hồi bẩm nhạc phụ đại nhân, ta thật không có nói sai, bởi vì Tuyết Nhi đã là người của ta.

Lời vừa nói ra, cả phòng sợ hãi, Sở Sơ Nhan vốn đang uống trà nhàn nhã xem trò vui trực tiếp phun ra, vội vàng lấy khăn lau bàn.

Sở Trung Thiên không thể tin nhìn hắn, trong ánh mắt khiếp sợ tựa hồ còn kèm theo vài tia khâm phục.

Sở phu nhân há miệng, giống như đại não chập mạch.

Sở Hoàn Chiêu đang len lén ăn vụn, nghe được hắn nói không khỏi âm thầm giơ ngón tay cái lên, nghĩ thầm tỷ phu này của mình thật là chân hán tử, khó trách trước đó chỉnh Mai Hoa Thập Tam thảm như vậy.

- Họ Tổ, ngươi thả cái rắm gì đó!

Tuyết Nhi vừa tức vừa gấp chạy vào, chỉ vào mặt Tổ An chửi mắng.

Tu luyện giả có thể từ bên trong nghe được thanh âm ngoài cửa, Tuyết Nhi một mực ở ngoài cửa vểnh tai nghe lén tự nhiên cũng nghe được sự tình trong phòng.

Đợi nghe được Tổ An nói mình là nữ nhân của hắn, cả người nàng sắp điên rồi!

Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +999!

Ầm!

Sở phu nhân vỗ bàn:

- Trong nhà này còn có quy củ hay không, cút ra ngoài!

Tuyết Nhi ủy khuất:

- Phu nhân, ta...

Sở Sơ Nhan mở miệng:

- Tuyết nhi, ngươi đi ra ngoài trước đi.

Tuyết Nhi rơi vào đường cùng, chỉ có thể lui ra ngoài, lúc gần đi còn hung hăng trừng Tổ An một cái.

Đến từ Kiều Tuyết Doanh, điểm nộ khí +400!

Tổ An mỉm cười, con mẹ nó ta thật đúng là nhân tài, một câu nhẹ nhàng đã thu nhập đầy túi.

Đợi Tuyết Nhi đi ra ngoài xong, ánh mắt của Sở phu nhân trở nên muốn giết người:

- Tổ An, đến cùng xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ là người ở rể, tự mình thông đồng nha hoàn trong phủ, có biết chúng ta có quyền đánh chết ngươi hay không.

Đến từ Tần Vãn Như, điểm nộ khí +587!

Tổ An không thể không cảm thán thân phận của người ở rể quả nhiên không có chút nhân quyền nào, nhưng không chút hoang mang đáp:

- Ta không phải tự mình thông đồng nha, là Sơ Nhan đưa nàng cho ta, nàng chính miệng để Tuyết Nhi thành nha đầu động phòng.

Sở phu nhân nhướng mày, nhìn nữ nhi hỏi:

- Sơ Nhan, thật có chuyện này sao?

Nghĩ thầm nha đầu này xảy ra chuyện gì, nào có đạo lý đưa nữ nhân cho trượng phu? Nhìn xem vi nương đã nhiều năm như vậy, có để cha ngươi mang nữ tử loạn thất bát tao vào cửa sao.

Sắc mặt Sở Sơ Nhan đỏ lên, cũng tức giận trừng Tổ An một cái, mới đáp:

- Nương, lúc đầu ta đúng là nói như vậy, nhưng chỉ là nói đùa, ngài không nên nghe hắn nói bậy.

- Thật sao?

Sở phu nhân nửa tin nửa ngờ.

- Tự nhiên là thật.

Sở Sơ Nhan nhìn Tổ An.

- Ngồi xuống ăn cơm, về sau đừng nói lung tung, bằng không chết như thế nào cũng không biết.

Tổ An lại không chịu:

- Cái này không thể được, ta chính là dựa vào cái miệng này ăn cơm.

Không nói chuyện làm sao kiếm điểm nộ khí.

Sở Hoàn Chiêu ở một bên cười khúc khích:

- Trước ngươi không phải nói mình dựa vào mặt ăn cơm sao?

Tổ An mặt không đỏ tim không đập:

- Ta là hai tay bắt, hai tay đều phải cứng rắn.

- Được rồi, đừng nói tào lao nữa, mau ăn cơm!

Thấy nhị nữ nhi và tên kia vừa nói vừa cười, chẳng biết tại sao Sở phu nhân luôn cảm thấy trong lòng bực bội.

Tổ An ngồi xuống, lặng lẽ nhìn Sở Sơ Nhan một chút, nữ nhân này đối với hắn thực không tồi, cho dù như vậy cũng không lộ ẩn tật trên người hắn, nếu không Sở phu nhân sẽ không coi sự tình của hắn và Tuyết Nhi là thật.

- Nhìn ta làm gì?

Sở Sơ Nhan không quay đầu lại, vừa gắp thức ăn vừa lạnh nhạt nói.

- Bởi vì ngươi đẹp mắt nha, trên sách nói tú sắc khả xan, trước kia ta còn có chút không tin, bây giờ lại thật cảm nhận được hàm nghĩa.

Tổ An vừa cười vừa nói, lão bà tiện nghi quả thực là hoàn mỹ, da thịt non mịn, đáng tiếc không có cách nào hôn một cái.

Sở Sơ Nhan hơi kinh ngạc nhìn hắn:

- Tựa hồ tâm tình của ngươi khá hơn rất nhiều?

Tổ An biết nàng là chỉ sự tình ám tật, lần trước nàng tận mắt thấy mình muốn chết muốn sống:

- Vốn có chút không vui, nhưng nhìn thấy ngươi xinh đẹp như vậy, phiền não gì cũng không còn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️