- Thưởng ngươi, vừa rồi rất có ánh mắt.
- Đa tạ cô gia...
Thành Thủ Bình yêu thích không buông tay sờ nén bạc trong tay.
- Của ta đâu?
Sở Hoàn Chiêu ở một bên đưa tay, đôi tay nhỏ tinh tế tỉ mỉ giống như bạch ngọc.
Tổ An cũng ném qua một thỏi bạc cho nàng, kết quả Sở Hoàn Chiêu nhướng mày:
- Như đuổi ăn mày hả?
Nụ cười của Thành Thủ Bình cứng đờ, biểu thị mình đã bị mạo phạm.
Tổ An nhức đầu:
- Vậy ngươi muốn bao nhiêu?
- Chí ít một nửa!
Vẻ mặt Sở Hoàn Chiêu hưng phấn, trước kia trong phủ làm xằng làm bậy, nhưng này đều bởi vì nàng là Nhị tiểu thư, không ai dám so đo với nàng, nào có cảm giác thành tựu như hôm nay.
- Một nửa? Ngươi đoạt tiền hả!
Tổ An lập tức nhảy dựng lên.
- Hừ, nếu không phải bản tiểu thư thay ngươi che lấp, ngươi cho rằng Quang Minh Đỉnh kia sẽ tuỳ tiện tin tưởng ngươi?
Bộ ngực nhỏ của Sở Hoàn Chiêu ưỡn lên.
- Ta là cầm danh dự của Sở gia giúp ngươi diễn kịch, phân một nửa thì thế nào?
- Nhiều nhất một phần ba.
Tổ An đau đầu, lấy mấy tờ ngân phiếu đưa qua.
Lúc này Sở Hoàn Chiêu mới bỏ qua, lật qua lật lại đếm ngân phiếu, trong mắt phảng phất như ánh sao.
- Ta nói ngươi không đến mức đó chứ, tốt xấu gì ngươi cũng là Nhị tiểu thư của Công Tước Phủ, cần phải vì mấy trăm lượng bạc mà như vậy hay không?
Vẻ mặt Tổ An ghét bỏ.
- Cái này không giống, trước kia đều là cha mẹ cho ta, lần này là ta tự tay kiếm, lần thứ nhất ta kiếm được tiền, đương nhiên là phải chúc mừng.
Sở Hoàn Chiêu cười ngọt ngào.
Có phải cô nàng này hiểu lầm gì với sự tình kiếm tiền hay không? Nếu để cha mẹ nàng biết mình dạy nữ nhi bảo bối của bọn hắn thành như vậy, có thể lột da ta hay không?
Hơi nghĩ tới tràng cảnh kia, Tổ An liền không rét mà run, vội vàng lôi kéo nàng nói:
- Về nhà không được nói chuyện này ra.
- Vì sao? Lần thứ nhất ta kiếm được tiền, bọn hắn nên cao hứng mới phải.
Sở Hoàn Chiêu nháy nháy mắt, trong mắt tràn đầy ngây thơ.
- Ây...
Tổ An nghĩ nghĩ, đổi một loại phương pháp giải thích.
- Lấy ngươi hiểu rõ về bọn họ, ngươi cảm thấy sau khi bọn hắn biết sẽ đồng ý ngươi tiếp tục dùng loại biện pháp này kiếm tiền sao?
- Đúng đúng, không nói thì không nói.
Sở Hoàn Chiêu cẩn thận từng li từng tí cất ngân phiếu vào trong ngực, sau đó vỗ vỗ vai hắn.
- Về sau có chuyện tốt như vậy nhớ gọi ta.
Tổ An dở khóc dở cười, nha đầu này căn bản chính là Hỗn Thế Ma Vương nha.
Trở lại Sở phủ, hai người mỗi người đi một ngả, dù sao chỗ ở không phải cùng một phương hướng.
Tổ An trở lại phòng của mình, kéo Thành Thủ Bình tới:
- Tiểu Bình Bình, ngươi biết trong thành mua một tiểu viện cần bao nhiêu tiền không?
Thời gian ăn nhờ ở đậu ở trong Sở gia thực không thoải mái, huống chi Sở gia còn không biết có ai ở trong bóng tối muốn giết hắn, vẫn là ở nhà mình dễ chịu hơn.
Trước đó không có cách nào thì thôi, bây giờ trong tay có hơn mấy trăm lượng bạc, ngoài ra còn có bảy viên nguyên thạch, tính ra giá trị bản thân cũng hơn ngàn lượng.
Phải biết kiếp trước nam nhân nào không muốn trở lại cổ đại làm hoàn khố, ngày bình thường trong nhà kiều thê mỹ tỳ, ra đường khi nam phách nữ... Khụ khụ, ra đường đi dạo, bây giờ mình tới thế giới này, có cơ hội thực hiện mộng tưởng lúc trước rồi.
Kiều thê gì đó tạm thời không cần suy nghĩ, nhưng mỹ tỳ làm ấm giường, hoàn toàn có thể có nha!
Thành Thủ Bình ủy khuất nói:
- Cô gia, ngươi muốn vứt bỏ ta rồi sao?
- Nói đàng hoàng, đừng ra vẻ ta muốn bội tình bạc nghĩa như thế.
Tổ An tức xạm mặt lại.
- Ta chỉ muốn mua một căn nhà, nơi này ở không vui cũng có chỗ đặt chân, nếu ngươi nguyện ý có thể đi theo ta, đúng rồi, một tiểu nha hoàn xinh đẹp cần bao nhiêu tiền.
Nghe tới tiểu nha hoàn, hai mắt Thành Thủ Bình lập tức tỏa sáng, thay hắn phân tích:
- Tiểu viện trong thành đại khái mấy trăm lượng, nơi rách nát nói không chừng một trăm lượng cũng có thể mua, bất quá tiểu nha hoàn xinh đẹp thì hơi mắc, mấy chục lượng đến hơn ngàn lượng đều có.
Tổ An âm thầm may mắn, cái niên đại này không giống thế giới của mình, giá phòng giống như giá vàng, bằng không một ngàn lượng bạc chuyển đổi qua mới 18 vạn, ở niên đại kia chỉ sợ ngay cả nhà cầu cũng mua không nổi.
- Giá nha hoàn chênh lệch lớn như thế?
Tổ An có chút ngoài ý muốn.
- Những cái hơn ngàn lượng kia, vì sao đắt như vậy?
- Nghe nói cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, hơn nữa từng người đẹp như tiên nữ...
Thành Thủ Bình còn chưa nói xong đã bị đánh gãy, Tổ An phất tay:
- Được rồi được rồi, ta cũng không phải mở đoàn văn công, đa nghệ như vậy làm gì, tìm một vài người khuôn mặt ưa nhìn, tính cách ôn nhu là được, những kỹ năng kia không trọng yếu.
Thành Thủ Bình ồ một tiếng, trong lòng oán thầm:
- Mua không nổi thì cứ nói thẳng, còn ra vẻ.