- Vừa rồi bị đám người Viên Văn Đống trì hoãn quá lâu, buổi chiều sắp lên lớp, ta phải về đi học.
Lúc này trong căn tin người đã không còn mấy cái, Sở Hoàn Chiêu tùy ý lau miệng liền đứng lên nói.
- Ngươi học ban nào?
Tổ An hiếu kỳ.
- Ta...
Lần đầu tiên Sở Hoàn Chiêu có chút chột dạ, thanh âm không khỏi yếu đi mấy phần.
- Ta học Huyền tự ban.
- Muốn cười thì cứ cười đi, tỷ tỷ ta là thiên kiêu của Thiên tự ban, thực lực đệ nhất nhân, ta làm muội muội chỗ nào cũng không bằng nàng, những năm này ta bị giễu cợt không ít, cũng không ngại thêm ngươi.
Ai biết Tổ An lại vỗ vỗ vai của nàng:
- Những năm này chắc hẳn trong lòng ngươi nhất định rất khó chịu? Yên tâm đi, về sau có ta xếp chót thay ngươi, ta còn là Hoàng tự ban nha.
Thời điểm hắn vừa tới thế giới này, tựa hồ mỗi người đều có ác ý với hắn, duy chỉ có nha đầu này, ở trong từ đường, khi mọi người muốn phạt hắn, lại chạy ra bênh vực lẽ phải, lúc này thấy nàng ủ rủ như vậy, cũng không nhẫn tâm bỏ đá xuống giếng.
Sở Hoàn Chiêu sững sờ, nhìn hắn thật sâu:
- Cảm ơn.
Tổ An tiếp tục an ủi:
- Mỗi người đều có sở trường của mình, có lẽ ngươi chỉ là không am hiểu phương diện tu luyện.
Trong mắt Sở Hoàn Chiêu mang theo một tầng hơi nước, cảm động nhìn hắn:
- Vậy ngươi cảm thấy sở trường của ta là cái gì?
Tổ An phiền muộn, lời an ủi ngươi còn tưởng là thật, bất quá nhìn thấy ánh mắt mong đợi của đối phương, hắn khó mà nói ngươi không có sở trường gì nha?
Nhưng hai người tiếp xúc quá ít, hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra nàng còn có sở trường gì, hơn nửa ngày mới nặn ra một đáp án:
- Chân...
Lời này của hắn là thật lòng, đến hiện tại hắn vẫn còn nhớ rõ đêm đó nha đầu này ngồi trên bàn, cặp đùi đẹp tinh tế cân xứng, phảng phất như có thể mê đảo tất cả nam nhân.
Khó trách thế nhân đều nói ngực phẳng thường thường đều có đôi chân dài.
Sở Hoàn Chiêu cũng không ngờ tới hắn lại nói ra đáp án như vậy:
- Phi, biến thái.
Mắng một câu, liền đỏ mặt chạy đi.
Tổ An lại phiền muộn, ngươi chỉ mắng có làm được cái gì, điểm nộ khí đâu? Sao một điểm cũng không có? Còn có thiên lý hay không!
Cách đó không xa, Vi Tác tràn đầy nịnh hót đi tới.
- Lão đại, ta càng ngày càng bội phục ngươi, có thể làm Sở nhị tiểu thư thẹn thùng, cả trường chỉ sợ có ngươi làm được.
- Đúng thế, cũng không nhìn xem ta là ai.
Tổ An cười ha hả.
- Đúng rồi, buổi chiều học tiết gì?
Lúc đầu hắn tính ăn cơm trưa xong sẽ chạy, ai biết vừa rồi thu hoạch một đống điểm nộ khí, để hắn ý thức được lưu lại trường học cũng không phải sự tình khó tiếp nhận như vậy.
- Tựa hồ là lễ nhạc.
Vi Tác đáp.
- Lễ nhạc?
Hai mắt Tổ An tỏa sáng, kiếp trước từ tiểu học đến đại học, lão sư âm nhạc đều là lão sư xinh đẹp nhất, không chỉ khí chất tốt, hơn nữa từng người hát hay múa giỏi, dáng người khí chất cực phẩm, ở thế giới linh khí dư dả này, lão sư âm nhạc hẳn càng thêm xinh đẹp?
Tổ An chưa từng chờ mong như vậy, ba chân bốn cẳng trở lại phòng học, Mãn Dư đang cùng tiểu đồng bọn của mình cao đàm khoát luận, nhưng nhìn thấy hắn đến, cả đám đều thu hồi âm thanh.
Không thể không sợ, đánh thì đánh không lại, liều hậu trường, hậu trường của hắn không cứng rắn bằng người ta... ách, nói đến Diệp Thần Lương, hiện tại hình như còn ngồi xổm ở thao trường bị Lỗ Đức sửa chữa.
Đầu trọc kia chính là biến thái, bắt được một người, không dằn vặt cho chết đi sống lại, hắn sẽ không cam tâm.
Tổ An đương nhiên sẽ không quan tâm những bại tướng dưới tay này, lúc này hắn đầy cõi lòng mong đợi nhìn cửa phòng học, chờ đợi mỹ nữ lão sư đến.
Bất quá khi một lão đầu tử run rẩy đi tới, hắn không khỏi trợn tròn mắt, đã nói hát hay múa giỏi đâu, đã nói khí chất đều tốt đâu, dù không có, cho một nữ nhân bình thường tới cũng được, sao lại là một lão đầu tử.
- Khụ khụ, lật ra sách giáo khoa, hôm nay chúng ta học bài mới... khúc lễ.
- Đạo đức nhân nghĩa, phi lễ không thành, giáo huấn chính tục, phi lễ không quốc. Phân tranh biện tụng, phi lễ không quyết. Quân thần trên dưới, phụ tử huynh đệ, phi lễ vô cương. Hoạn học sư trò, phi lễ không thân. Ban hướng trị quân, lỵ quan hành pháp, phi lễ không nghiêm. Đảo từ tế tự, cung cấp quỷ thần, phi lễ không trang. Là lấy quân tử cung kính nhượng bộ mà minh lễ. Vẹt có thể nói, không rời chim bay; tinh tinh có thể nói, không rời cầm thú. Người thời nay mà vô lễ, mặc dù có thể nói, không phải cũng giống như cầm thú? Phu duy cầm thú vô lễ, cho nên phụ tử tụ ưu...
...
Cứu mạng!
Cả người Tổ An ngốc trệ, không chỉ không có mỹ nữ lão sư trong tưởng tượng, hơn nữa còn là nghe thiên thư, khó chịu hơn cả ngồi tù.
Hắn nhìn cửa phòng học một chút, suy nghĩ mình thi triển Đại Phong, không biết có thể thuấn di chạy thoát hay không, bất quá nghĩ đến Vi Tác trước đó đề cập qua, lão sư trường học đều là cao thủ, chỉ sợ rất khó giấu giếm được, Quang Minh Đỉnh Lỗ Đức hung thần ác sát kia còn ở thao trường, đi ra ngoài không phải vừa vặn rơi xuống trong tay hắn sao.
Hơn nữa trước mắt bao người, bạo lộ ra át chủ bài thật không đáng giá.