- Không đúng, vì cái gì luôn cảm thấy các ngươi có một chân, không phải chỉ ta có cảm giác như vậy, những người khác cũng nói như vậy.
Tổ An một bên ăn như hổ đói một bên đáp:
- Trong mắt những người kia ngươi cũng là nữ nhân của ta, ngươi phải không?
- Nói tới chuyện này ta liền tức giận.
Nhìn người đối diện, Sở Hoàn Chiêu liền nghiến răng.
- Đều tại ngươi!
Tổ An cười ha hả:
- Ta là tỷ phu của ngươi nha, phù sa không chảy ruộng người ngoài.
- Ngươi nói cái gì?
Sở Hoàn Chiêu muốn nhảy dựng lên.
Tổ An ngượng ngùng cười nói:
- Ý là chúng ta đều là người một nhà, giúp đỡ một chút không nên sao.
- Các ngươi thật không có quan hệ?
Sở Hoàn Chiêu nửa tin nửa ngờ nói.
- Không có.
Tổ An đương nhiên sẽ không thừa nhận, trên thực tế cũng đúng là không có quan hệ gì.
Lúc này Sở Hoàn Chiêu mới thở dài một hơi, bất quá chú ý tới thức ăn trên bàn đã bị hắn càn quét hơn phân nửa, lập tức gấp:
- Ngươi là heo hả, chừa cho ta một chút!
Tổ An sững sờ:
- Ngươi đường đường là thiên kim của Công Tước Phủ, những đồ ăn này bình thường hẳn đều ăn chán nha?
Sở Hoàn Chiêu vừa nhét thức ăn vào miệng, vừa nói:
- Mẹ ta quản rất nghiêm, không cho ta nhiều tiền tiêu vặt, những món ăn này mắc như vậy, ta bình thường cũng không nỡ ăn.
- Thật đáng thương, vậy ăn nhiều một chút.
Tổ An đồng tình gắp thức ăn bỏ vào chén cho nàng.
- Cảm ơn tỷ phu.
Sở Hoàn Chiêu nói xong bỗng nhiên tỉnh táo lại, rõ ràng là ta bỏ tiền, sao lại phải cảm tạ ngươi.
- Đừng kẹp, trên đồ ăn dính đầy nước miếng của ngươi.
- Vậy ngươi còn ăn vui vẻ như thế?
...
Hai người ăn một lát, đột nhiên Tổ An hỏi:
- Hoàn Chiêu, ngươi cảm thấy tỷ phu thế nào?
Sở Hoàn Chiêu sững sờ, vô ý thức đáp:
- Mặc dù ngươi rất chán ghét, biến thái háo sắc một chút, tu vi yếu một chút, nhưng cái khác vẫn còn miễn miễn cưỡng cưỡng.
Tổ An tức đến xạm mặt lại, đây là khen người hay đang mắng người đây:
- Vậy ngươi cảm thấy trong phủ ai không nguyện ý nhìn thấy ta làm tỷ phu của ngươi nhất.
Tiểu nha đầu này làm người tùy tiện, không có tâm cơ, từ trong miệng nàng có thể moi ra không ít tình báo, xem trong phủ đến cùng là ai muốn giết hắn.
Sở Hoàn Chiêu cười khúc khích, lập tức vui vẻ:
- Cái này thì nhiều lắm.
Tổ An cố nén xung động đánh nàng:
- Không nguyện ý nhất, chính là loại hận không thể diệt trừ ta ấy?
Sở Hoàn Chiêu rơi vào trầm tư, thời điểm Tổ An cho rằng nàng nghĩ đến ai, lại nghe nàng nói:
- Vẫn rất nhiều...
Tổ An bó tay rồi, hắn tin tưởng thiếu nữ đần độn đối diện này không nói dối, đã chứng minh nguyên chủ nhân của thân thể này đáng hận như thế nào, Sở gia nhiều người như vậy đều muốn diệt trừ hắn?
- Vậy tỷ tỷ của ngươi thì sao?
Tổ An không chớp mắt nhìn nàng, phảng phất như muốn từ đó nhìn ra một chút mánh khóe, mặc dù hắn không tin tưởng Sở Sơ Nhan muốn giết hắn, nhưng Tuyết Nhi dù sao cũng là thiếp thân nha hoàn của nàng, nếu như không có nàng thụ ý, nha đầu kia làm sao dám cả gan làm loạn như vậy?
- Tỷ ta?
Sở Hoàn Chiêu sững sờ.
- Sao nàng lại muốn diệt trừ ngươi.
- Ngươi không phải nói trong phủ có rất nhiều người muốn diệt trừ ta sao, vì sao tỷ ngươi không thể?
Tổ An truy vấn.
Sở Hoàn Chiêu lắc đầu:
- Ngươi là nàng tự mình chọn, lúc trước cha mẹ chuẩn bị cho nàng rất nhiều thanh niên tài tuấn, nhưng nàng đều chẳng thèm ngó tới, kết quả trên đường đụng phải tên ngu... Khụ khụ, gia hỏa bại hoại như ngươi, nàng liền đích thân chọn ngươi làm phu tế, vì chuyện này người trong nhà còn ngăn cản kịch liệt, cũng không biết ngươi rót thuốc mê gì cho nàng, nàng còn không phải ngươi không lấy chồng. Nói thật, ta đến bây giờ vẫn không hiểu rõ, tỷ ta coi trọng ngươi ở điểm nào.
Vừa nói vừa ghét bỏ trên dưới dò xét hắn.
- Uy uy uy, nói như vậy sẽ tổn thương cảm tình đấy.
Tổ An rơi vào trầm tư, trước đó Thành Thủ Bình cũng nói qua việc này, bây giờ lần nữa đạt được xác nhận, như vậy toàn bộ Sở gia, duy nhất không có khả năng giết ta chính là Sở Sơ Nhan.
Bỗng nhiên ánh mắt rơi xuống trên người nha đầu đang lang thôn hổ yết kia, hắn lập tức thu hồi câu nói này, không đúng, ngốc nữu này mới là người không thể giết hắn nhất, Sở Sơ Nhan nhiều lắm chỉ sắp xếp thứ hai.
- Tỷ ngươi đến cùng đi làm gì?
Tổ An nghĩ nghĩ hỏi.
- Không biết.
Sở Hoàn Chiêu tiếp tục đắm chìm trong ăn uống.
Tổ An nổi giận:
- Ngươi là muội ngươi của nàng cũng không biết?
Sở Hoàn Chiêu trực tiếp đáp trả:
- Ngươi còn là lão công của nàng nha, sao ngươi không biết? Ta từ trước đến nay không hỏi đến chuyện trong gia tộc.
- Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn, ăn nhiều như thế cũng không thấy ngực lớn thêm chút nào.
Ánh mắt của Tổ An rơi vào trên bộ ngực thường thường không có gì lạ của nàng, nghĩ thầm đều là một mẹ sinh ra, vì sao chênh lệch lớn như vậy chứ.
- Ngươi có ý gì hả?
Sở Hoàn Chiêu vừa vặn ăn xong, chú ý tới ánh mắt của hắn, lập tức xù lông.
Đến từ Sở Hoàn Chiêu, điểm nộ khí +666!
Tổ An vui vẻ, nha đầu này vẫn rất mẫn cảm với ngực phẳng của mình nha, bất quá hắn cũng không muốn chọc giận cô nãi nãi này:
- Ta nói là ngươi phải chú ý hình tượng, cơm nước xong xuôi miệng cũng không biết lau.
Nói xong đưa tay lấy hạt cơm trên khóe miệng của nàng xuống.
Chú ý tới động tác của hắn, Sở Hoàn Chiêu hơi đỏ mặt:
- Uy, nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi thật không có ý nghĩ gì với bản tiểu thư đó chứ?
Tổ An khinh thường nhếch miệng:
- Ngươi còn biết mình là nữ nhân?
Sở Hoàn Chiêu sững sờ:
- Cũng đúng nha.
Trong giọng nói không còn để ý.