Viên Văn Đống tức đến xạm mặt lại:
- Ngậm miệng, nhà ta chính là mở Binh Khí Phường, còn có thể thiếu mấy thanh kiếm nát của các ngươi sao!
Thật vất vả mới trấn an những người này xuống, quay đầu lại, phát hiện đám người Tổ An đã người đi nhà trống.
Đến từ Viên Văn Đống, điểm nộ khí +123!
Lúc này Tổ An đã bị Sở Hoàn Chiêu kéo tới căn tin, hắn nhìn bố cục không khỏi vui vẻ, cái này và căn tin ở đại học kiếp trước không có khác gì nhau, khác biệt duy nhất là chỗ này không cần tự mình đi mua cơm, sẽ có người gọi món ăn giúp, bất quá những trường đại học cao cấp ở kiếp trước cũng có căn tin như vậy.
- Ta mời ngươi, tùy tiện ăn đi!
Sở Hoàn Chiêu ném menu tới trước mặt, bộ dáng giống như tiểu phú bà.
Vi Tác bị nàng đuổi tới nơi xa âm thầm giơ ngón tay cái, vị đại ca này của mình quả thực là mẫu mực của giới ăn bám, ân, phải học tập đại ca, tìm phú bà ăn bám, Khương hiệu trưởng thì quá xa vời, trước tìm phú bà dễ dàng chút...
Tổ An nhìn cũng chưa từng nhìn menu, trực tiếp nhìn nhân viên nói:
- Vậy mỗi món một phần đi.
Hắn tràn ngập tò mò với đồ ăn của thế giới này, rất nhiều thứ trên menu hắn căn bản không biết, vừa vặn có thể thử một chút.
Đến từ Sở Hoàn Chiêu, điểm nộ khí +99!
- Đừng nghe hắn.
Sở Hoàn Chiêu vội vàng xua tay, sau đó hung hăng trừng Tổ An.
- Ngươi là heo hả, ăn hết nhiều như vậy sao?
- Ăn không hết.
Tổ An giang tay ra.
- Nhưng ta có thể mỗi món ăn một miếng nha. Trước kia nhà nghèo, rất nhiều thứ chưa ăn qua, hôm nay đã có người mời khách, ta đương nhiên phải thử hết.
Sở Hoàn Chiêu:
- ...
- Không được, chỉ có thể gọi mười... A không đúng, nhiều nhất chỉ có thể gọi tám món.
- Vì sao?
Tổ An âm thầm cảm thán, lúc đầu nghĩ hai người ăn bốn món là đủ rồi, huống chi tiểu nha đầu này thân thể không lớn, đoán chừng ăn không nhiều, nào biết nàng há miệng chính là mười món tám món, xem ra những đệ tử quý tộc này ngày thường sinh hoạt rất xa hoa lãng phí, hừ, ta phải học tập thật giỏi... A phi, hảo hảo phê phán một chút.
Sắc mặt Sở Hoàn Chiêu đỏ lên:
- Ta... Ta không có nhiều tiền như vậy.
Tổ An xem thường nói:
- Vậy mới vừa rồi ngươi còn nói tùy tiện gọi, không có bản lãnh thì đừng trang bức.
Sở Hoàn Chiêu rốt cục nhịn không được, vỗ menu trong tay, bỗng nhiên đứng dậy:
- Họ Tổ, ngươi có ăn hay không!
Đến từ Sở Hoàn Chiêu, điểm nộ khí +666!
- Ăn, vì cái gì không ăn.
Tổ An nhìn nhân viên đang trợn mắt hốc mồm nói.
- Vậy mang lên tám món ăn ngon nhất đi.
- Vâng...
Nhân viên trưng cầu nhìn nhìn Sở Hoàn Chiêu, thấy nàng không có phản đối, liền chạy vào bếp.
Cách đó không xa, một đám nam nhịn không được nói:
- Thấy không, cơm chùa nào có ăn ngon như vậy, còn không phải cần nhìn tâm tình của phú bà? Suốt ngày bị phú bà chửi mắng?
- Không đúng a, tựa hồ là tiểu phú bà bị hắn chọc giận?
- Thôi đi, quản ai chọc ai, có phú bà đẹp như vậy, dù mỗi ngày bưng nước rửa chân cho nàng ta cũng nguyện ý.
- Ta cũng nguyện ý!
- Ta cũng nguyện ý!
- Không có tiền đồ... Kỳ thật ta cũng nguyện ý.
- Cắt...
Ánh mắt Sở Hoàn Chiêu sáng rực nhìn Tổ An:
- Họ Tổ, thành thật khai báo, ngươi là làm sao cấu kết với mấy nữ nhân kia?
Tổ An gõ bàn nói:
- Này này, gọi tỷ phu!
Hô hấp của Sở Hoàn Chiêu cứng lại, khuôn mặt nhỏ lại phồng lên:
- Ngươi có hết hay không, lần kia đánh cược ta thua ngươi, nhưng ta gọi ngươi tỷ phu lâu như vậy, hôm nay còn chạy đến ra mặt cho ngươi, làm sao cũng coi như trả hết nhân tình chứ.
Tổ An nhếch miệng:
- Trước đó còn nói phải bảo bọc ta, còn tưởng Sở nhị tiểu thư ngươi ở trong học viện lăn lộn oai phong lắm, kết quả hôm nay một tiểu ma cà bông cũng không giải quyết được, còn phải ta tự mình xuất mã.
Sở Hoàn Chiêu trợn mắt:
- Ngươi tự thân xuất mã, rõ ràng là tìm một đống nữ nhân ra nha.
- Có khác nhau sao?
Tổ An giang hai tay.
- Có thể tìm các nàng hỗ trợ không phải năng lực của ta sao?
Sở Hoàn Chiêu bị hắn quấn đến choáng váng:
- Được rồi được rồi, mau nói là thế nào cùng các nàng cấu kết lại!
Tổ An nhịn không được nói:
- Cái gì gọi là cấu kết, ngươi là nữ hài tử, nói chuyện làm sao khó nghe như vậy.
Vẻ mặt Sở Hoàn Chiêu ghét bỏ:
- Ngươi một nam nhân còn cần lựa từ, có ác tâm hay không.
Tổ An:
- ...
- Đây là dạy ngươi, một nữ hài tử đừng cả ngày la la ó ó giống như dã nha đầu, nếu ngươi biết dùng từ ngữ đáng yêu, lấy dung mạo của ngươi sẽ không chỉ sắp xếp thứ chín trên Hồng Nhan Lục.
- Cần phải ngươi dạy?
Sở Hoàn Chiêu hừ lạnh.
Tổ An lập tức hứng thú:
- Thật sao, thử một câu nghe xem?
- Đừng ồn ào, giống như đàn bà vậy.
Sở Hoàn Chiêu liếc mắt, trực tiếp rót một chén trà uống, nàng nâng một chân đặt lên ghế, chân rất đẹp mắt, chỉ là tư thế có chút bất nhã, bất quá phối hợp dáng người khuôn mặt, cả người có một loại mị lực dã tính đặc biệt.
Thấy nàng ngồi như vậy, Tổ An triệt để bỏ đi suy nghĩ để nàng thành thục nữ.
- Nói nhăng nói cuội lâu như vậy, ngươi vẫn không có nói là tại sao biết các nàng.
Sở Hoàn Chiêu không buông tha truy vấn.
Tổ An biết không giải thích vấn đề này chỉ sợ sẽ bị nàng phiền chết, liền tùy tiện đáp:
- Kỷ Tiểu Hi kia là trước đó ta đi dạo ở trong thành gặp phải, về phần Bùi Miên Mạn, nàng không phải khuê mật của tỷ ngươi sao, thấy lão công của khuê mật bị khi phụ, nàng không thể ngồi yên không lý đến nha?
- Chỉ đơn giản như vậy?
Sở Hoàn Chiêu hồ nghi.
- Không phải đâu?
Lúc này nhân viên đã bắt đầu dọn thức ăn lên, Tổ An ngửi được hương khí liền thèm nhỏ dãi, đã không nhịn được bắt đầu động đũa.