Lục Địa Kiện Tiên

Chương 103: Truyền thuyết cơm chùa vương (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Tổ An bị hắn nịnh nọt làm cho có chút buồn nôn, lấy tay đẩy hắn ra, lúc này mới nhìn Kỷ Tiểu Hi nói:

- Kỷ cô nương, vừa rồi thật rất cảm ơn ngươi.

Kỷ Tiểu Hi còn chưa kịp trả lời, Sở Hoàn Chiêu ở một bên lập tức nổi nóng:

- Ngươi có ý gì, rõ ràng là ta giúp ngươi trước nhất.

Sắc mặt của Kỷ Tiểu Hi đỏ lên:

- Không có việc gì, chỉ tiện tay mà thôi, ta đi trước.

Hiển nhiên bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy, nàng từ đầu đến cuối có chút không được tự nhiên.

Sau khi chạy chậm mấy bước, bỗng nhiên nàng dừng lại quay đầu nói:

- Đúng rồi, có thời gian ngươi tới nhà, cha ta có vài lời muốn nói với ngươi.

- A...

Người xung quanh đều dùng ánh mắt quỷ dị mập mờ nhìn hai người, Kỷ Tiểu Hi giật mình, lúc này mới ý thức được lời nói của mình có nghĩa khác, nhưng lại không biết giải thích như thế nào, khuôn mặt đỏ bừng bỏ chạy.

- Kia là ai, lại dám ở ngay trước mặt ta câu dẫn ngươi!

Sở Hoàn Chiêu thở phì phò nói, bộ ngực nhỏ nâng lên hạ xuống cực kì đáng yêu.

Tổ An liếc mắt:

- Ngươi cũng không phải lão bà của ta, quản nhiều như vậy làm gì.

Hắn tự nhiên rõ ràng ý tứ trong lời nói của Kỷ Tiểu Hi, hẳn là liên quan tới ám tật trên người hắn, xem ra phải mau chóng đi mua cái yếm đến thật giả lẫn lộn, cũng không biết có thể giấu diếm được Kỷ Đăng Đồ hay không.

- Ta... Ta thay tỷ tỷ trông chừng ngươi không được sao.

Sở Hoàn Chiêu tức đến quai hàm phồng lên.

- Tỷ ta vừa đi không bao lâu, ngươi lại ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ.

Tổ An nhàn nhạt nói:

- Ngươi đi hỏi tỷ ngươi một chút, xem nàng có cần ngươi thay nàng trông xem hay không.

Mình ở trong mắt lão bà tiện nghi kia giống như người đi đường, thậm chí còn không bằng người qua đường, ta tự nhiên không cần thủ tiết cho nàng... A phi phi phi, lộn xộn cái gì.

- Hừ, đừng ở chỗ này liếc mắt đưa tình.

Viên Văn Đống đen mặt đi tới.

- Họ Tổ, ta không tin ngươi có thể trốn ở sau lưng nữ nhân cả đời, không được bao lâu chính là gia tộc tỷ thí, đến lúc đó trên lôi đài ngươi còn có thể gọi nữ nhân thay ngươi đánh hay không.

Tổ An sững sờ, quay đầu lại nhìn Sở Hoàn Chiêu:

- Gia tộc thi đấu gì?

Sở Hoàn Chiêu vểnh miệng, nhưng vẫn đáp:

- Viên gia bọn hắn và Sở gia chúng ta đều kinh doanh binh khí, cạnh tranh có chút kịch liệt, vì để tránh cho trong tranh đấu phát sinh sự kiện sống mái với nhau, thế là hai nhà ước định mỗi ba năm một lần gia tộc thi đấu, thông qua kết quả đệ tử gia tộc tỷ thí, đến quyết định định mức thị trường trong ba năm sau.

- Ta cũng phải lên đài?

Tổ An nhịn không được hỏi.

Sở Hoàn Chiêu nhẹ gật đầu:

- Đệ tử mỗi nhà đều phải tham gia, dĩ vãng đều là tỷ tỷ, ta, còn có các đường huynh đệ của nhị phòng tam phòng tham gia, bây giờ ngươi thành cô gia, tự nhiên cũng phải tham gia.

Tổ An phiền muộn, đây là sự tình quái quỷ gì chứ, mình thân là cô gia, quyền lợi không hưởng thụ được, nghĩa vụ lại chạy không thoát:

- Viên gia cũng là Công Tước?

Sở Hoàn Chiêu lắc đầu:

- Này thì không phải, tuy nhà bọn hắn có tước vị, lại không có đất phong, kém cha ta không ít.

Tổ An nhịn không được nói:

- Nhà các ngươi đường đường là Công Tước Phủ, vậy mà luân lạc tới mức bị tiểu môn tiểu hộ kéo lên lôi đài quyết định thị trường, có mất mặt hay không hả?

Sở Hoàn Chiêu còn chưa kịp trả lời, Viên Văn Đống đã đen mặt nói:

- Tuy địa vị của Minh Nguyệt Công rất cao, nhưng Đại Chu Vương Triều ta là địa phương giảng đạo lý, huống chi thiên hạ này cũng không phải chỉ có Sở gia là Công Tước.

Tổ An ồ lên:

- Ta nghe ra ý tứ của ngươi, là phía sau các ngươi cũng có núi dựa lớn, khó trách sủa lợi hại như vậy, nguyên lai là chó có chủ nhân.

Đến từ Viên Văn Đống, điểm nộ khí +321!

Nhìn nhân viên học viện ở cách đó không xa, Viên Văn Đống hít sâu một hơi:

- Ngươi chỉ biết sính miệng lưỡi thôi sao, hôm nay ta không so đo với ngươi, chờ đến ngày thi đấu...

Hắn đến bên người Tổ An, nhỏ giọng nói:

- Ta lại đánh gãy tay chân của ngươi, triệt để phế bỏ ngươi!

Tổ An thở dài một hơi:

- Ta cảm thấy ngươi nên quan tâm làm sao bồi thường kiếm của bọn hắn đi.

Bởi vì vừa rồi Lỗ Đức tới xua đuổi, phần lớn người vây xem đã tán đi, bất quá còn có mười mấy người một mực ở lại nơi đó không nhúc nhích, nhìn về phía Viên Văn Đống biểu lộ muốn nói lại thôi, vừa rồi Viên Văn Đống điều khiển bội kiếm của bọn hắn công kích Bùi Miên Mạn, kết quả bị Hắc Viêm của đối phương đốt sạch, những người này tự nhiên đau lòng không thôi, nhưng trong lúc nhất thời lại không dám yêu cầu Viên Văn Đống.

Nghe Tổ An mở đầu, những người này rốt cục nhịn không được, nhao nhao kêu lên:

- Bồi thường kiếm cho chúng ta!

- Bảo kiếm kia của ta tới mấy ngàn lượng a!

- Bảo kiếm của ta là tác phẩm của đại sư, chém sắt như chém bùn...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 32%👉

Thành viên bố cáo️🏆️