Mười lăm ngày đối với các thí sinh là một thử thách, nhưng với quan viên tham gia chấm thi cũng chẳng dễ chịu gì. Theo lý thuyết, họ sẽ bắt đầu chấm bài sau khi thí sinh hoàn thành, nhưng trên thực tế, từ ngày đầu tiên có người nộp bài, quá trình chấm đã bắt đầu. Việc coi thi là do Cấm quân phụ trách, không phải là trách nhiệm của họ.
“Sao vừa mới nửa ngày đã có người nộp bài?” Lữ Bố nhìn ba bài thi vừa được đưa lên: một bài về vấn đề phú quốc, một bài về chiến thuật “bối thủy nhất chiến” và một bài về thương nghiệp, tỏ vẻ ngạc nhiên.
Người dám nộp bài sớm như vậy hẳn là tự tin và có bản lĩnh, và quả thật, như Lữ Bố nghĩ, ba bài này bất luận về quan điểm hay đề xuất đều rất xuất sắc. Trong đó, bài về thương nghiệp đặc biệt khiến ông chú ý.
Không có các bài khác để đối chiếu, Lữ Bố không biết liệu ý kiến này có phổ biến hay không, nhưng người viết đã nêu rõ cả lợi ích và tác hại của việc phát triển thương nghiệp, không chỉ dừng ở việc đả kích “hưng thương diệt quốc.” Đặc biệt, quan điểm khuyến khích thương nhân nhỏ lẻ nhưng nghiêm ngặt kiểm soát các phú thương và ngăn cản họ can thiệp vào chính trị hoàn toàn phù hợp với suy nghĩ của Lữ Bố.
“Hưng thương có thể giúp quốc gia phồn vinh, nhưng nếu dùng thương nghiệp để trị quốc, tất sẽ diệt vong sớm!” Người viết không thể biết rõ cảnh triều đình cuối thời Đại Ngụy bị thương nghiệp lũng đoạn, nhưng tầm nhìn này quả thực rất sắc sảo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây