Thành Trường An vốn chẳng thay đổi gì nhiều, nhưng khi Lữ Bố nhìn lại, vẫn cảm thấy thân thuộc vô cùng.
Trong quán trà vào lúc bình minh vừa ló dạng, Lữ Bố chau mày nhìn bút lông vừa gãy lại trong tay mình, không nói một lời. Điển Vi ngồi bên cạnh, chọc nhẹ vào cánh tay Giả Hủ: “Chủ công hôm nay sao vậy?”
Giả Hủ ngó đống bút lông hỏng chất chồng bên cạnh, gật gù đáp: “Có lẽ là ngài đang muốn giúp mấy tiệm bán bút mực trong chợ đây mà. Ngươi nhìn xem, có lẽ chỉ có bút mực là thứ ít người mua trong chợ này.”
Thực ra không phải ít, mà là bởi người mua bút mực thường mua số lượng lớn nên trông có vẻ vắng khách hơn các sạp khác.
Trên tờ giấy mà Lữ Bố đang vẽ là bản thiết kế Lò Âm Dương, lần này, Lữ Bố muốn sử dụng nó cho việc khai thác mỏ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây