Với hướng đi mà Lữ Bố chỉ dẫn, Lữ Cổ dễ dàng hơn rất nhiều trong việc điều hành sự vụ. Về quân sự, ông trọng dụng bốn người Đơn Hùng Tín, Từ Mậu Công, Vương Bá Đương và Tần Quỳnh, còn về mặt văn trị thì dựa vào Ngụy Trưng. Dưới sự quản lý này, cứ điểm của Vạn Cương trở nên trật tự ngăn nắp. Đồng thời, theo đề nghị của Từ Mậu Công, ông còn chiếm lĩnh các cứ điểm lân cận, khiến Vạn Cương càng thêm vững chắc.
“Cũng may có ơn công cung cấp binh khí. Ngài không biết đâu, dao kiếm mà ơn công làm ra, khi giao chiến với quân địch, chém một nhát là đao kiếm của đối phương gãy đôi ngay!” Hùng Khoát Hải hăng hái múa may, kể lại những trận đánh vừa qua, thêm thắt cho câu chuyện thêm phần kịch tính khi thuật lại với Lữ Bố.
“Thử bộ giáp này xem.” Lữ Bố gọi Hùng Khoát Hải lại và bảo hắn mặc thử bộ giáp mới làm. Đây là loại giáp được Lữ Bố chế tác, sử dụng lân phiến khâu vào giáp da, khiến việc di chuyển linh hoạt mà vẫn đảm bảo sức phòng ngự cao. Đối với một mãnh tướng thường xuyên xông pha chiến trận như Hùng Khoát Hải, Lữ Bố thấy rằng một bộ giáp như thế này là rất cần thiết.
“Ơn công, bộ giáp này đẹp quá, dường như không hợp với tôi lắm.” Hùng Khoát Hải mặc vào, nhìn bộ giáp uy phong, vừa thích thú nhưng lại thấy nó không mấy phù hợp với bản thân vì trông quá lộng lẫy.
“Có gì không hợp? Bộ giáp này có sức phòng ngự tốt.” Lữ Bố lắc đầu nói: “Lần này mở rộng địa bàn, triều Tùy chưa diệt vong, ắt sẽ cử binh tới đây dẹp loạn. Trận tới ngươi phải cẩn thận, tuy ngươi có sức mạnh nhưng chưa biết cách vận dụng hợp lý. Kỹ thuật nghe lực mà ta dạy ngươi đã luyện chăm chỉ chưa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây