Phu nhân Chúc Dung đứng dậy, tay nắm chặt cây trường thương, mũi thương ánh lên sắc đỏ dưới ánh mặt trời – đó là màu của máu tươi đã bao lần thấm đẫm trên chiến trường, lặng lẽ kể lại những trận chiến đã qua.
Gió núi hiu hiu thổi, bầu không khí tưng bừng phút chốc hóa lạnh lẽo, hàng loạt bóng người ùn ùn đổ về phía này, trong đó có không ít là man nhân. Điều khiến Chúc Dung phu nhân giận dữ chính là việc không hề hay biết về sự tập kích trước đó.
Mặt phu nhân Chúc Dung trở nên tối sầm. Hội truyền thừa của tộc Chúc Dung, sự kiện quan trọng nhất, vậy mà có kẻ dám đến phá hoại!
“Ôn Hầu hãy tạm ngồi yên, để lão thân dẹp tan lũ giặc này!” Phu nhân Chúc Dung dù tuổi đã cao nhưng khi giận dữ, bà như con hổ cái, uy lực tựa như một con mãnh thú.
“Không cần đâu!” Lữ Bố cũng đứng dậy, nhìn xuống thế trận hỗn loạn phía dưới, quay sang phu nhân Chúc Dung mà nói: “Nam nhi Hán triều đâu có thói quen nép sau lưng nữ nhân, hơn nữa việc này cũng vì ta mà ra, phu nhân cứ an tọa quan sát.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây