“Choang~” Lưỡi đao chém xuống trúng thân thương, chém gãy cán thương chỉ với một nhát.
Vị lão tướng cầm thương tuy vậy vẫn không chút hoảng sợ, vung cán thương bị gãy tấn công vào mặt Bàng Đức, rồi nhanh chóng vươn thương muốn quấn lấy cánh tay Bàng Đức để bắt y. Bàng Đức lùi lại một bước nhưng cảm nhận gót chân đã chạm đến thành, không còn đường lui. Gầm lớn một tiếng, y vung đao chém liên tục, đối thủ liền rút thương về.
“Tiểu tử, có chút bản lĩnh đấy. Giờ mà hàng, lão phu sẽ tha mạng cho ngươi!” Lão tướng cầm thương chính là Nghiêm Nhan, thấy Bàng Đức võ nghệ cao cường lại gan dạ, nảy sinh chút thương tài, cười lớn nói.
“Lão già, ngươi mà cũng xứng sao!?” Bàng Đức gầm lên. Giờ y mới có cơ hội nhìn quanh, thấy các binh sĩ đã trèo lên thành đều hoặc tử trận hoặc trọng thương. Những người chưa chết cũng bị quân Thục vây quanh, lần công thành này đã thất bại. Lòng Bàng Đức chùng xuống, y bắt đầu nghĩ đến việc rút lui.
Trước đó, Trương Liêu và Lữ Bố đều đã dặn dò, rằng chỉ cần chỉ huy trận đánh, chớ nên liều mình trèo thành. Đúng như lời Lữ Bố dự liệu, Nghiêm Nhan phòng bị rất kỹ, lần tập kích này không thành công, chỉ tiếc cho tám trăm binh sĩ tinh nhuệ đã mất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây