“Trận chiến này rốt cuộc bao giờ mới kết thúc đây?” Lưu Bang nhìn quanh, không phát giác nguy hiểm gì, bèn kéo chặt áo khoác, trong lòng dấy lên chút bực bội. Nghĩ đi nghĩ lại, nếu thắng trận này, thì chỉ Hạng Vũ hoặc Hoài Vương là được lợi nhất. Bản thân có lẽ cùng lắm cũng chỉ được phong làm tiểu vương, mà nếu thua thì hậu quả thật khó lường, có khi còn mất mạng.
“Ngươi có thấy dạo gần đây chúng ta đánh hơi quá tay không?” Lưu Bang nhìn sang Quán Anh hỏi.
“Hai bên giao chiến đều dựa vào bản lĩnh, có gì là quá đáng chứ?” Quán Anh nghe vậy lắc đầu. Y thấy chẳng có gì sai cả, đã đánh trận thì phải mạnh tay, nếu không thì còn gọi gì là chiến đấu?
“Nhưng kết quả cuối cùng lại chẳng có lợi gì cho chúng ta,“ Lưu Bang thở dài, nếu thắng cùng lắm cũng chỉ được phong làm Lương vương, mà đất Lương thì giờ đã hoang phế, dân số đều đã bị di cư hết, việc kiếm lương thực càng ngày càng khó khăn, y thật chẳng muốn tận lực vì Hạng Vũ nữa.
“Chủ công, giờ chỉ khi nào Hạng Vương thắng thì chủ công mới có cơ hội, bằng không...” Tiêu Hà kiểm đếm xong lương thảo cướp được, nhìn Lưu Bang nói, “Hiện tại thiên hạ chỉ có Hạng Vương và chủ công mới có khả năng chống lại bạo Tần.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây