Triệu Vân nhìn cây thương gãy trong tay, ánh mắt phức tạp hướng về phía Lữ Bố. Ông biết Lữ Bố đã nương tay, nếu không, chỉ cần xoay nhẹ cán kích lúc ông tránh đòn, Triệu Vân có lẽ đã bị chém toạc bụng. Khả năng của Lữ Bố vượt xa sức mạnh đơn thuần: hắn không chỉ có sức mạnh kinh hoàng mà tốc độ và kỹ thuật cũng đạt đến trình độ thượng thừa. Thêm vào đó, sự khôn ngoan và quyết đoán của Lữ Bố càng khiến hắn trở thành đối thủ đáng sợ nhất mà Triệu Vân từng gặp.
Triệu Vân ngước nhìn Lữ Bố, người mà có lẽ suốt đời này ông sẽ khó lòng vượt qua. Sau cùng, ông buông cây thương gãy, cúi đầu chào: “Mạt tướng thua rồi.”
Ngoài đại điện, Lưu Hiệp lộ vẻ thất vọng. Ban đầu, ông cứ ngỡ Triệu Vân là một võ tướng lợi hại, nhưng hóa ra lại chẳng chịu nổi một chiêu của Lữ Bố.
Triệu Vân đột nhiên cất cao giọng: “Nhưng mong Ôn Hầu cho mạt tướng thêm một cơ hội! Lần này không vì điều gì khác, chỉ muốn chứng kiến sức mạnh thực sự của Ôn Hầu!”
Lữ Bố đã xuống ngựa, nhìn Triệu Vân một lúc rồi gật đầu: “Sẽ có cơ hội thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây