Kinh nghiệm của bao kiếp người đã dạy cho Lữ Bố rằng, mỗi khi bước chân đi quá nhanh, thường sẽ là khởi nguồn của những tai họa. Do đó, ông chẳng hề vội vàng. Sau khi như sấm chớp quét sạch gần như toàn bộ Hung Nô, Lữ Bố trở về Trường An và gần như trở lại với lối sống nửa ẩn dật. Nếu không nhìn đến diện mạo, khó có ai có thể liên tưởng đến vị tướng quân vô địch từng làm khuynh đảo cả vùng thảo nguyên Hà Sáo mới đây.
Vây quanh Lữ Bố trong trạng thái yên tĩnh này, dường như mọi sinh vật cũng dễ dàng bước vào tâm trạng thư thái, kể cả những con mèo và chó vốn luôn năng động.
“Đừng nhìn ta như thế. Nếu con không muốn học, cha tuyệt đối không ép. Nhưng đã học, thì phải có đầu có đuôi. Mọi thứ trên đời này đều không phải tự nhiên mà có.” Bỏ qua ánh mắt cầu khẩn của con gái, Lữ Bố ngước nhìn trời, rồi lại nhắm mắt thư giãn.
Lữ Linh Khởi mong muốn học võ nghệ. Căn nguyên cũng bởi cha nàng. Lần này, khi Lữ Bố khải hoàn trở về, với nhiều người, chiến thắng của ông không còn gì lạ lẫm, nhưng trong mắt các thiếu niên mơ mộng, hình ảnh ông trở nên oai phong vô cùng. Đặc biệt là những người bạn của Lữ Linh Khởi, phần lớn xuất thân từ các gia đình võ tướng, nên đều sùng bái võ thuật. Trong mắt họ, Lữ Bố chính là một đại anh hùng.
Hoa An học được vài chiêu từ Hoa Hùng, thường đem ra khoe khoang. Là con gái của người anh hùng vĩ đại nhất, Lữ Linh Khởi cảm thấy nếu mình không biết lấy một hai chiêu thức, thì quả thực không xứng đáng với địa vị của mình. Được sự khuyến khích của bạn bè như Hoa An, Từ Vân (con gái Từ Vinh) và Điển Mãn, nàng tìm đến Lữ Bố, mong được học vài ngón nghề.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây