Trường An vẫn bình yên như thường. Ba ngày trôi qua nhanh chóng, các sĩ tử hoàn thành bài thi có thể nộp ngay để Lữ Bố và các danh nho cùng đánh giá, không nhất thiết phải đợi đến hết kỳ thi mới bắt đầu xem xét. Kỳ thi do Lữ Bố, Thái Ung, và một số danh sĩ nổi tiếng khác đánh giá, bao gồm cả Thái phó Mã Nhật Đê.
“Mấy hôm nay Thái phó sao cứ thất thần mãi thế?” Lữ Bố đột nhiên nhìn Mã Nhật Đê và đưa cho ông một cuộn trúc giản.
“Lòng ta không yên, thật khiến Ôn Hầu phải chê cười.” Mã Nhật Đê lắc đầu, ông luôn cảm thấy bầu không khí có chút bất ổn, như thể sắp xảy ra chuyện lớn. Ông thân là Thái phó, lẽ ra không cần đến đây, nhưng hoàng đế lại phái ông đến để tăng thêm uy tín cho kỳ thi này... Điều đó khiến ông cảm thấy mình dần bị gạt ra ngoài, một cảm giác rất khó chịu.
Mã Nhật Đê hít sâu, trấn tĩnh lại và mở cuộn trúc giản. Dù sao, việc giúp triều đình phát hiện nhân tài cũng là việc quan trọng, dù kỳ thi do Lữ Bố khởi xướng nhưng vẫn có thể mang về một vài nhân tài cho hoàng thượng.
Bài viết về tư tưởng “dùng pháp để hướng thiện” trước mặt khiến Mã Nhật Đê phải suy ngẫm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây