Hiếm khi gặp được hai người tài, đáng tiếc là người cha thì trung quy trung củ, dù có tài nhưng hạn chế, còn người con thì cũng khá, chỉ là hiện giờ còn quá non nớt. Điều này khiến Quách Gia cảm thấy như đang bắt nạt trẻ con, nhất là khi rời đi, nhìn thấy vẻ mặt uất ức mà kiên cường của Pháp Chính, lòng ông lại thấy vui sướng.
Có người trả tiền rượu, lại có thể đùa cợt với trẻ con, hôm nay thật may mắn, không phải ở đâu cũng dễ dàng bắt nạt người khác thế này. Bởi nếu chọn nhầm người, không chỉ không có cảm giác đắc thắng, mà còn có thể bị đập cho một trận.
Ra khỏi quán trọ, Quách Gia ngó quanh…
Phủ Thái Ung ở đâu nhỉ? Thầy bảo sẽ giới thiệu mình với ai đó hôm nay… Thôi, để mai vậy.
Còn chút men say, Quách Gia cố nhớ lại đường đi, vừa đi vừa ngắm cảnh, chẳng mấy chốc đã lạc lối giữa vẻ phồn hoa của Trường An. Mấy năm trước ông cũng từng du ngoạn đến đây, giờ thấy dường như nơi này đã khác đi đôi chút!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây