Ra khỏi thanh lâu, trời đã chạng vạng tối. Điển Vi ngước nhìn bầu trời rồi quay sang Lữ Bố hỏi: “Chủ công, chúng ta về phủ luôn hay ghé qua nha môn trước?”
Thông thường vào giờ này, Lữ Bố đã rời nha môn để về nhà. Nhưng nha môn có lẽ vẫn còn vài việc cần làm.
“Nha môn để mai hãy làm, hôm nay cũng khá mệt rồi.” Lữ Bố duỗi lưng một cách thoải mái rồi quay sang Tuân Du, nói: “Công Đạt, ngươi trở lại nha môn sắp xếp mọi việc, ngày mai báo cáo cho ta.”
Tuân Du cảm thấy không hài lòng, trong lòng không khỏi bực bội. Rõ ràng đi thanh lâu là ý kiến của Lữ Bố, vậy mà bây giờ trời tối muộn, Lữ Bố thì về nhà còn ông phải quay lại nha môn làm việc. Nhìn bóng dáng Lữ Bố và Điển Vi đi xa dần, Tuân Du thầm ganh tỵ với Giả Hủ, người hằng ngày chỉ cần đi theo Lữ Bố dạo phố, ngắm nhìn nhân tình thế thái, thật sự nhẹ nhàng hơn nhiều so với việc phải ngồi ở nha môn.
Trong khi đó, Lữ Bố vừa về đến nhà thì bắt gặp cảnh tượng chú chó nhỏ mới đem về ngày hôm qua đang bị con mèo trắng “Tiểu Bạch” đè ép ở góc tường, hung dữ mà đánh đòn. Lữ Linh Khởi bên cạnh thì hốt hoảng, muốn kéo con mèo trắng lại: “Tiểu Bạch, đừng ăn hiếp Xích Khuyển!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây