“Đổi niên hiệu?” Lữ Bố đưa tấm thẻ tre cho Tuân Du, rồi hỏi: “Công Đạt nghĩ sao về việc này?”
Lữ Bố nắm giữ triều đình bấy lâu nhưng chưa từng đổi niên hiệu. Việc này có thể làm hoặc không, nên từ đầu ông chẳng mấy để tâm. Tuy nhiên, lần này việc đó lại được chính thức trình lên triều.
“Triều đình năm ngoái đại thắng Viên Thuật, thanh thế tăng cao. Hơn nữa, Quan Trung hiện tại dưới sự cai quản của chủ công đã yên bình, phồn thịnh. Theo hạ quan, đúng là nên đổi niên hiệu,” Tuân Du mỉm cười đáp.
“Vậy thì đổi. Để họ bàn bạc chọn niên hiệu, cho đỡ cảnh nhàn rỗi trên triều.” Lữ Bố ký duyệt vào tấu chương, không thực sự quan tâm. Với ông, việc đổi niên hiệu chỉ là chuyện nhỏ, không có tác động đáng kể nào lên thực tế.
Nhưng đối với bá quan triều đình, đây là việc mang tính biểu tượng rất quan trọng. Trong sử sách, mỗi lần đổi niên hiệu thường được nhắc đến như một mốc đánh dấu một thời kỳ, gắn liền với một kỳ vọng nào đó cho tương lai. Chẳng hạn, niên hiệu Sơ Bình mang ý nghĩa “mới bình yên,” và hiện tại quả nhiên là đất nước đã an bình. Lần đổi này, các đại thần cũng kỳ vọng vào một cái tên tốt lành hơn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây