“Huynh trưởng, người đã tập hợp đủ rồi!” Trương Quang Diệu dẫn theo đông đảo binh mã đến dưới cổng thành, chứng kiến khung cảnh tàn sát ghê rợn, khắp nơi đều là xác chết và tay chân đứt lìa. Thân hình của Lữ Bố ẩn khuất trong bóng tối, tạo ra một cảm giác nguy hiểm khó lường; ngay cả Trương Quang Diệu khi nói chuyện với Lữ Bố cũng cảm thấy lòng run sợ.
“Quan tướng trong thành phần lớn đã bị tiêu diệt. Để lại một trăm người giữ cửa là đủ. Ngươi và ta chia quân làm hai, quét sạch tàn dư Mãn nô trong thành! Nhớ lấy...” Lữ Bố đón lấy dây cương từ tay Trương Quang Diệu, rồi nhảy lên ngựa. Ánh lửa phản chiếu gương mặt sắc lạnh của ông, ánh mắt bừng bừng sát khí: “Không để ai sống sót!”
“Huynh trưởng cứ yên tâm!” Trương Quang Diệu nghiến răng đáp: “Kẻ nào lọt vào tầm mắt, đừng mong toàn mạng!”
“Đi!” Lữ Bố phất tay, dẫn một đội quân tiến vào thành, mục tiêu chính là Lầu Bất Quy – nơi tập trung đông đảo quân Mãn.
Ngay khi tiến vào, một đội quân Mãn nhân đã nhận được tín hiệu báo động từ nơi khác, do một bách phu trưởng dẫn đầu, vội vàng chạy tới, nhưng vừa gặp phải Lữ Bố.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây