Ở Nam Dương, cuộc chiến chưa kịp lan đến Niết Dương thì Viên Thuật đã quyết định tạm ngừng xung đột.
Không phải vì y không muốn đánh, thực tế, Viên Thuật muốn “lột da rút xương” Lữ Bố, nhưng sau chuỗi thất bại, đội quân năm cánh đã mất ba. Mặc dù vẫn còn lợi thế về quân số, Viên Thuật không dám đem toàn bộ lực lượng để đánh một trận sống còn ở Niết Dương.
Kỵ binh của Lữ Bố mạnh mẽ đến nỗi chỉ có quân của Công Tôn Toản mới có thể sánh ngang. Sau khi lấy lại bình tĩnh, Viên Thuật nhận ra rằng tình thế hiện tại hoàn toàn bất lợi cho mình. Viên Thuật không có kỵ binh đủ mạnh để đối chọi, và chiến đấu trên địa bàn Nam Dương khiến y gặp bất lợi lớn.
Dù Viên Thuật không thiếu ngựa, vì có thể liên minh với Công Tôn Toản ở Thanh Châu và chuyển ngựa qua Từ Châu, nhưng y thiếu kỵ binh lẫn tướng lĩnh có thể chỉ huy kỵ binh. Chỉ biết cưỡi ngựa không phải là kỵ binh, và càng không đủ khả năng trở thành tướng cầm quân. Người miền bắc có nhiều cơ hội tiếp xúc với kỵ binh hơn người miền nam, tương tự như người miền nam thành thạo bơi lội và lái thuyền vì luôn sống gần sông nước.
Lữ Bố, chẳng hạn, trưởng thành ở Cửu Nguyên, nơi thường xuyên bị dân tộc thiểu số xâm chiếm, nên ông từ nhỏ đã phải học cách chiến đấu. Ở những vùng như Tịnh Châu, việc sinh tồn đòi hỏi phải biết cưỡi ngựa chiến đấu, tạo nên lớp binh lính và tướng kỵ dũng mãnh. Trong khi đó, các khu vực tương đối yên bình ở phương nam ít khi sinh ra những chiến binh như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây