Lúc đầu, Lữ Bố đến Thành Uyển không hề có ý định giao chiến với Viên Thuật.
Sau khi liên tục đánh bại ba cánh quân của Viên Thuật, mục tiêu lần này của Lữ Bố xem như đã hoàn thành. Ông đến Thành Uyển, bề ngoài là để phô trương sức mạnh, nhưng thực chất là nhằm làm giảm sĩ khí quân địch. Nhưng Lữ Bố không ngờ rằng Viên Thuật lại thiếu kiên nhẫn đến vậy, ra quyết định đột ngột như thế.
Ban đầu, Lữ Bố còn nghi ngờ có mai phục gần đó nên Viên Thuật mới dám xuất quân. Tuy nhiên, phía tây Thành Uyển là vùng đồng bằng rộng lớn, dù có sông ngăn cách nhưng địa hình này khiến bất kỳ mai phục nào cũng không thể qua mắt được trinh sát. Chỉ có phía bờ sông là có thể ẩn quân, nhưng với Lữ Bố, đó không phải là mối đe dọa lớn.
Nhờ đó, Lữ Bố đoán rằng Viên Thuật quả thực đã bị kích động đến mức không màng tới địa hình hay thời điểm mà vội vàng phát binh với ý đồ bao vây mình. Trên chiến trường trống trải, việc dùng bộ binh đánh bại kỵ binh là điều gần như bất khả thi, trừ khi có tấn công trực diện. Nhưng khi kỵ binh di chuyển linh hoạt, một tướng tài có khả năng cầm quân chắc chắn sẽ không để điều đó xảy ra.
Lữ Bố cảm thấy đánh giá của mình về Viên Thuật có phần cao hơn thực tế. Một kẻ dễ dàng mất kiểm soát như vậy khó có thể xứng danh bá chủ. Nhưng khi Viên Thuật đã “chìa mặt” ra để bị đánh, Lữ Bố quyết không bỏ lỡ cơ hội này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây