Động đất là sự kiện hiếm gặp, có người cả đời chỉ trải qua một hoặc hai lần, nên chẳng mấy ai có ý thức đề phòng. Khi cơn địa chấn ập đến, Lữ Bố đang ôm Điêu Thuyền say giấc. Nhận ra điều bất thường, chàng nhanh chóng xoay người che chắn cho nàng, rồi đẩy đống đổ nát ra khỏi người mình. Lữ Bố vội khoác áo cho Điêu Thuyền, khoác tạm vài lớp áo đơn cho mình rồi kéo nàng rời khỏi phòng.
“Chờ ở đây, đừng chạy lung tung!” Cảm giác rung chuyển vẫn còn mạnh, Lữ Bố không dám lơ là. Chàng dặn dò Điêu Thuyền rồi chạy nhanh về phòng của Nghiêm thị, bế cả hai mẹ con đang sợ hãi ra ngoài, sau đó quay lại bế Vương Dị ra khỏi phòng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chủ công, người không sao chứ?” Điển Vi và Mã Siêu đập cửa xông vào từ hậu viện, mang theo đội thân binh.
“Đi cứu người!” Lữ Bố ra lệnh, chỉ về phía bốn phía nơi nhà cửa đổ nát và nhiều gia nhân, hầu gái bị thương. Điển Vi và Mã Siêu lập tức dẫn theo thân binh tản ra cứu người.
“Nàng hãy ở lại chăm sóc mọi người. Ta đi xử lý công việc!” Lữ Bố dặn dò Nghiêm thị.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây