“ Tướng quân, cớ sao lại không cứu người!?” Vương Phương đi bên cạnh Từ Vinh, tuy không phải là thân tín của Đổng Trác, nhưng cũng theo ông ta suốt chặng đường dài, và lại cùng là người Tây Lương, hắn không thể nhìn nổi cảnh Hoàng Phủ Tung truy sát đến cùng như vậy.
“Không cứu thì họ chết, cứu thì cả ngươi và ta đều mất mạng ở đây!” Từ Vinh ngồi trên lưng ngựa, nét mặt bình thản, bởi vì là một vị tướng, ngoài việc phải luôn giữ bình tĩnh, còn phải đưa ra những quyết định chính xác nhất.
“Chỉ là cái tên Hoàng Phủ Tung ấy thôi sao!?” Vương Phương khinh thường nói: “Một kẻ chỉ giỏi đồ sát dân lành lại dám xưng danh tướng nổi danh của nhà Hán!?”
Hoàng Phủ Tung tự xưng là danh tướng nhà Hán, nhưng thực ra điều khiến hắn nổi danh nhất là trận tàn sát mấy chục vạn người không có sức phản kháng trong lực lượng Khăn Vàng. Đó thì là danh tướng gì chứ? Huống chi hôm nay quân cấm vệ dưới quyền Hoàng Phủ Tung tuy đông đảo, nhưng chỉ với ba ngàn binh vệ thành dưới quyền Từ Vinh, muốn đánh bại đám quân cấm vệ này cũng không phải là khó.
“Không phải chỉ có hắn!” Từ Vinh nhìn về phía xa: “Tiếng pháo cầu cứu của Thái Sư đã phát đi bao lâu, nhưng quân của Lý Thôi và Quách Dĩ lại không hề có động tĩnh, ngươi nghĩ là vì sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây