Lữ Bố không làm khó Mã Siêu. Với Lữ Bố, Mã Siêu chỉ là một đứa trẻ có chút tài năng nhưng chưa biết trời cao đất rộng. Một năm trước, chính Lữ Bố cũng từng ngông cuồng hơn cả Mã Siêu bây giờ, chỉ là ít lời hơn mà thôi, còn làm việc thì còn táo bạo hơn nhiều.
Mã Đằng hẳn không thể không biết chuyện của Mã Siêu. Lữ Bố tin rằng chẳng bao lâu nữa, ông ấy sẽ tới, nên không tiếp tục tiến quân mà chọn đóng trại tại chỗ, chờ Mã Đằng đến.
Mã Siêu đã dần bình tĩnh lại. Dù bị đánh bại chỉ sau ba hiệp… nói đúng hơn là ở hiệp thứ hai đã bại, hắn chỉ trụ được đến hiệp thứ ba nhờ Lữ Bố không có ý giết hắn. Bị đánh bại sau ba hiệp thật khó chấp nhận, lòng tin bị đả kích nặng nề, nhưng trong mắt hắn vẫn còn chút ngoan cường.
Bị đưa tới trước mặt Lữ Bố, Mã Siêu cũng bớt phần nào vẻ kiêu ngạo. Loại người như hắn coi trọng nhất là luật rừng. Đây không phải do ảnh hưởng của phong tục người Hồ hay người Khương, mà chỉ vì nguyên tắc này đơn giản, dễ hiểu và phù hợp nhất với bản thân. Con người vốn lười biếng; khi trước mặt có đường lớn thì ai còn muốn tìm lối mòn quanh co? Con đường ngắn gọn, hiệu quả, lại có lợi nhất cho mình, ai mà chẳng thích? Mã Siêu bây giờ, hay Lữ Bố trước đây, đều là như vậy. Nếu họ sinh ra không có sức khỏe, dù sống trong môi trường tương tự, cũng sẽ không trở nên như hiện tại.
Theo nguyên tắc ấy, cũng cần tôn kính sức mạnh. Như trong bầy sói, sói đầu đàn luôn là con mạnh nhất. Khi gặp phải một kẻ mạnh hơn mình và đủ sức đè bẹp mình hoàn toàn, họ sẽ tự nhiên sinh ra tâm lý phục tùng – một kiểu suy nghĩ hình thành từ luật rừng, không liên quan gì đến đạo nghĩa. Tất nhiên, nếu có ngày họ trở nên mạnh hơn, họ sẽ lại muốn thách thức vị trí của sói đầu đàn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây