Cự ly giữa hai người chỉ một tầm tên, Lữ Bố hoàn toàn có thể bắn trúng Mã Đằng. Khi nghe báo đó là Mã Đằng, Lữ Bố liền nảy sinh ý định bắn chết hắn. Dù rằng làm vậy Mã Siêu cũng phải chết, nhưng đối phó với Hàn Toại sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nên làm vậy là rất hợp lý.
Tuy nhiên, từ lúc Mã Đằng xuất hiện, hắn luôn lẩn trong đám đông, mỗi khi Lữ Bố muốn ra tay lại bị người khác chắn mất. Ngay cả Lữ Bố cũng không chắc chắn có thể bắn trúng Mã Đằng qua một người khác.
“Mã tướng quân đã đến đây, sao không ra mặt nói chuyện?” Lữ Bố thấy Mã Đằng có vẻ phòng bị, nên cũng không vội vàng, chỉ hít một hơi vào đan điền rồi cất tiếng gọi to.
“Không phải ta không muốn ra, chỉ là với tài bắn cung vô song của Bình Đào hầu, Mã Đằng sợ rằng không thể tránh kịp. Giờ đây ngài với ta là địch không phải bạn, nếu lộ diện, e rằng Mã Đằng khó mà còn mạng để quay về.” Người nói không phải Mã Đằng mà là một tướng được Mã Đằng cử ra để truyền lời.
Thú vị thật.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây