“Giờ có phải nên gọi là chủ công rồi chăng?” Trong thành Trường An, khi hội ngộ cùng Lã Bố và Trương Liêu, bọn Ngụy Tục, Tống Hiến và Thành Liêm được điều về, Ngụy Tục không quên tếu táo như thường lệ.
“Chỉ là cách xưng hô thôi.” Lã Bố nâng chén rượu lên nói với mọi người: “Từ sau trận Dương Nhân, chúng ta đã chia lìa, nay gặp lại là để ra trận, trong quân chỉ cần gọi ta là tướng quân là đủ.”
Lã Bố lúc này không quá coi trọng cách xưng hô. Ai có thể tận tâm vì chàng thì gọi chàng là chủ công cũng chẳng sao, thậm chí gọi tên cũng được, miễn là không để chàng mất mặt nơi công chúng, còn nếu làm không tốt, có gọi là cha chàng cũng chẳng quan tâm.
“Hà hà, giờ chủ công đã là Chinh Tây Tướng quân, lại có quyền lập phủ riêng, nếu dưới quyền mà không ai đáng tin cậy thì e rằng mất mặt quá rồi. Văn Viễn, ngươi thấy có đúng không?” Ngụy Tục vòng tay qua cổ Trương Liêu, cười lớn nói.
“Nếu ngươi đem một nửa tài năng nịnh nọt này mà dồn vào võ nghệ, chủ công đã chẳng cần phải bận tâm vì ngươi như vậy.” Trương Liêu vươn tay bóp nhẹ một cái, Ngụy Tục la oai oái, Trương Liêu nghiêm mặt nhìn hắn, nói: “Ngươi càng ngày càng thiếu quy củ, phải chăng dựa vào danh tiếng của chủ công mà làm càn khắp nơi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây