“Chủ công, tiến thêm một đoạn nữa là tới ải Phiên Tu rồi. Ở đây có rất nhiều người Khương canh gác, còn đông hơn cả đám ở Bành Dương.” Vài ngày sau, Điển Vi trở về sau khi thăm dò tình hình, thấy Lữ Bố đang uống nước bên bờ sông, liền trầm giọng nói.
“Cũng phải thôi. Bành Dương chỉ là nơi dừng chân tạm thời, đến lúc phải trả lại. Còn đây là đất của họ.” Lữ Bố lấy bộ giáp từ trên lưng ngựa xuống, bảo Điển Vi giúp mình mặc vào.
“Nếu đã phải trả, cớ gì phải cướp lấy?” Điển Vi vừa giúp Lữ Bố mặc giáp vừa hỏi.
“Là để lấy lương thực, lấy thuế má, không muốn nộp thuế lao dịch. Quan trọng hơn cả là có người muốn bọn họ đi cướp bóc. Qua những gì ngươi đã dò la được dọc đường, việc tấn công Bành Dương hầu như không gặp kháng cự, quan lại Bành Dương hình như đã sớm biết trước và đã rút đi từ sớm. Nếu nói chuyện này không liên quan gì, ngươi có tin không?” Lữ Bố kéo chặt chiếc áo giáp.
“Ta không tin. Nếu không phải quan lại ép dân thì cũng là cấu kết với giặc.” Điển Vi hừ một tiếng, tỏ vẻ bực dọc: “Chủ công, ở đây ta thấy canh phòng cẩn mật, toàn là người Khương mà chẳng rõ ai là thủ lĩnh. Muốn vào không phải dễ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây