Lần này triều đình cấp cho quân đi bình định cũng không nhiều, ngoài đội quân trực thuộc Lữ Bố thì còn có thêm một đội chính là quân cũ của Dương Tán, tuy không phải là quân chính quy của Tây Lương nhưng chiến lực tạm ổn, là quân từng qua chiến trận với hai ngàn binh lính. Còn quân của Lữ Bố tuy thời gian qua đã chiêu mộ thêm, miễn cưỡng cũng đạt đến ngàn người, nhưng vì chưa được huấn luyện kỹ càng, lại chưa từng ra trận bao giờ, may mà Cao Thuận rất giỏi luyện quân, dù chỉ mới lập quân hơn một tháng nhưng nhìn từ xa cũng thấy khí thế.
Ba ngàn binh đi dẹp loạn lần này, tuy Lữ Bố là chủ soái nhưng thực tế phần lớn binh quyền vẫn nằm trong tay Dương Tán. Lữ Bố muốn giết Dương Tán mà không gây loạn quân thì cũng không dễ dàng gì.
Lữ Bố đã nhận lệnh, đương nhiên không có lý do gì để thoái thác, nhưng ông cảm thấy lần này, tuy rõ ràng Đổng Trác muốn mượn tay ông để trừ Dương Tán, Dương Tán chắc cũng đã chuẩn bị kế hoạch riêng.
“Chủ công, Dương Thượng thư đến rồi.” Điển Vi bước đến bên Lữ Bố, khom mình thưa.
“Cho vào!” Không như lần trước với Hồ Tiến, lần này không xảy ra chuyện hỗn loạn để Lữ Bố dễ bề lập uy. Thực tế, ngoại trừ loại người như Hồ Tiến, đa số các tướng từng dẫn quân đều biết cách hành xử, không cho chủ soái cơ hội lập uy trừ khi thật sự có lý do để khuất phục, còn chủ soái lại nhu nhược không dám thể hiện.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây